Chương 1

Editor: Tây An

Đêm thượng nguyên, trên đường lớn kinh thành kết vô số đèn sáng, trong thành dù già trẻ gái trai đều đi ra ngoài ngắm đèn cả nhà, rộn rộn ràng ràng. Khi có người đốt lửa nơi trống trải, “Oành” một tiếng, hỏa diễm lóa ra quang mang rực rỡ, khiến mọi người vui cười không thôi.

Năm nay trời đông đặc biệt dài dặc, tuyết lớn từ sau Trung thu đã bắt đầu rơi xuống, lại sớm hơn mấy năm qua hai tháng. Dù đã lạnh lẽo, nhưng tết Thượng Nguyên vẫn là thời gian náo nhiệt nhất trong năm. Thời tiết sáng sủa hiếm hoi, trăng sáng giữa trời, dòng sông kết băng xuyên qua thành, hai bên bờ đèn đuốc như tinh hà hội tụ.

Nam nữ phong nhã hào hoa không sợ rét lạnh, mặc y phục lượt là, đi trên đường lớn, hoặc xem đèn hoặc ngắm người, nhìn quanh cười nói, như hoa đăng trang trí bóng đêm.

“Nhìn thấy cậu chàng kia không?” Trên cầu đá, một giọng nói, ” mặc lam bào.”

“Ờ, có thấy.”

“Còn cả cô gái mặc áo tím kia, cầm theo cái đèn kia kìa.”

“Ờ, cũng thấy.”

“Ta làm, cô trông.”

Một trận gió nhẹ phất qua trên sông, cơ hồ không có ai phát hiện, chỉ có cây liễu bên bờ cầu rũ nhẹ lay động.

A Thiền mở to hai mắt, dưới ánh trăng, gương mặt trắng trẻo tràn đầy hiếu kì.

Tiên đồng Thanh Minh* nói lẩm bẩm, đoạn, cầm một đoạn chỉ đỏ trong tay cẩn thận quăng lên. Chỉ đỏ trong đêm nom hiện ánh sáng nhạt, nhẹ mềm như khói kéo dài, rơi vào giữa biển người lô nhô. A Thiền nhìn thấy chỉ đỏ cuốn lấy trên tay nam tử kia áo lam và nữ tử áo tím, giây lát sau lập tức biến mất không thấy nữa.

*Tên nhân vật này là [青茗; Thanh Mính (Minh)]; chữ [茗] này nghĩa là búp trà non, nghĩa tên là búp trà non xanh mởn, chứ không phải “Thanh minh trong tiết tháng ba”.

“Chu Khuê, Trần Nhị nương.” Thanh Minh thì thào, cúi đầu nhìn sách U Minh, dùng bút son điểm một cái phía trên.

A Thiền: “…” Nàng nhìn qua đôi nam nữ kia cách đám người dịch ra mà đi đến, không bao lâu sau, bèn tự mình biến mất trong đám đầu người nhốn nháo bên kia.

Lúc trước ở thế gian, truyền thuyết Nguyệt lão dùng chỉ đỏ định nhân duyên nàng nghe qua vô số lần, nhưng tự thân trải qua, lại có một cảm giác mới mẻ kỳ diệu. Là tiên đồng mới vào cung Nguyệt lão, A Thiền nhìn tiền bối làm mẫu, vừa khẩn trương vừa kích động.

“Rồi, tiếp theo cô làm.” Thanh Minh tiếp tục nhìn một cái trên sổ, dứt lời, hắn cưỡi mấy đi lên, đi chẳng bao xa, chợt phát hiện A Thiền không cùng lên.

“Yên tâm, cô là tiên nhân, phàm nhân không nhìn thấy cô.” Thanh Minh trên đám mây hô với A Thiền

A Thiền lúc này mới yên tâm, nhảy lên theo, cưỡi mây trên không trung.

Thanh Minh: “…”

“Làm sao mà cô cưỡi mây vẫn y con thỏ thế?” Hắn hỏi.

A Thiền đỏ mặt, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tôi quen rồi…”

Thanh Minh không nói nhảm nhiều, thở dài, giao sách U Minh cho nàng: “Tìm người đi.”

A Thiền gật đầu, nhìn danh tự bên trên sách U Minh, nhắm mắt lại.

Giữa thiên địa ồn ào náo động lâu cao đều biến mất, chỉ còn vô số ánh sao chớp động. Nàng cảm nhận bọn họ, chẳng bao lâu, nàng mở to mắt, bay đến một góc đường. Ấy là hai đứa bé hàng xóm, lúc này đương kết bạn ngắm đèn. A Thiền niệm khẩu quyết, ném chỉ đỏ ra ngoài, thắt trên tay hai đứa.

Thanh Minh nhìn A Thiền, mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Cô vừa rồi không làm Linh giác chi thuật?” Hắn hỏi.

A Thiền lắc đầu: “Tôi không biết.”

“Vậy sao cô tìm được chúng?”

A Thiền nói: “Tôi nhắm mắt lại liền thấy.”

“Nhắm mắt lại? Pháp thuật tộc thỏ à?” Thanh Minh vẻ mặt hồ nghi.

“Chuyện này… Đúng không nhỉ…” A Thiền gãi gãi đầu.

“Thôi.” Thanh Minh quyết định không hỏi tới nữa, ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, nói, “Cô coi như lanh trí, không còn sớm sủa gì nữa, ta còn phải đến đến Lạc Dương, kinh thành giao cho cô.”

“Tôi?” A Thiền giật mình.

“Đúng đấy, chính là cô.” Thanh Minh nói, đoạn đem sách U Minh và bút son nhét vào tay A Thiền, “Tối nay nhiều người dễ phân biệt, vất vả chút cũng tốt. Qua tết Thượng Nguyên, người người đều ở trong nhà, chúng ta sẽ phải đi tìm từng hộ, phiền phức.”

A Thiền hiểu rõ, gật gật đầu.

Thanh Minh cưỡi mây độn thân mà đi, chỉ còn lại A Thiền.

“Oành” một tiếng, trong thành lại có người đốt diễm hỏa. Trong thành dựng lên rất nhiều thải lâu*, lấy đèn trang trí, gánh xiếc nghệ kỹ đóng vai hề biểu diễn múa nhạc trên lầu, khiến người ngừng chân quan sát khen hay từng hồi.

*[彩楼; thải lâu]

A Thiền trời sinh thích tham gia náo nhiệt, dứt khoát bỏ chuyện cưỡi mây, theo đám người đi khắp nơi.

“Bán đèn bán đèn đây! Mới làm đèn thỏ, trên chân mang chỉ đỏ, Nguyệt lão bảo đảm nhân duyên!” Một người bán rong xoa xoa bàn tay cóng đến đỏ bừng, rao hàng với người đi đường liên hồi, “Tiểu nương tử! Đèn thỏ bảo đảm nhân duyên đây! Lang quân ơi, mua cái đèn thỏ tặng nương tử đi… Cái gì cơ? Không thích đèn thỏ? Đèn dê đèn trâu đèn bão đều có hết, tất cả đều mang chỉ đỏ đấy lang quân…”

Giọng kia cách thật xa vẫn có thể nghe thấy, mấy cô cười khanh khách.

“Hoa đăng cũng có thể bảo đảm nhân duyên á? Ông bán hàng này bịa chuyện đáo để!”

“Đúng thật, lại còn đèn thỏ, thỏ không phải của Thường Nga sao?”



Thỏ thì làm sao, trong cung Nguyệt lão cũng có con thỏ đây này!

A Thiền nghe mấy cô nghị luận, có phần không phục.

Góc đường có quầy rong bày quầy bán hàng bánh trôi*, nồi trên lò than bốc lên khói trắng bừng bừng. A Thiền nghe được hương vị thơm ngọt này, đương suy nghĩ đi đâu tìm một vài cục đá để biến thành tiền mua bánh trôi, nàng chợt nhớ tới mình giờ là tiên nhân, đe doạ phàm nhân chính là xúc phạm thiên điều.

*Nguyên văn là [元宵; nguyên tiêu]; nhiều nghĩa, có nghĩa là bánh Nguyên Tiêu, cũng có nghĩa là bánh trôi nước.

A Thiền nuốt nước miếng, tiếc nuối ép mình đi.

Nàng theo danh tự trên sách U Minh, chẳng bao lâu bèn ném mấy đoạn chỉ đỏ. Danh tự trên sách càng ngày càng ít, A Thiền cảm thấy công việc này cũng coi như thuận buồm xuôi gió, không khỏi vui vẻ.

Lúc đi ngang qua một trạch viện, nàng bỗng nghe thấy có người thở dài. Ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ đứng phía trước cửa sổ trên lầu nhỏ, thổi hai tay một hơi, chà chà, chắp tay trước ngực cầu nguyện với trăng: “… Tiểu nữ tử Lý Dao, chỉ mong được một chàng lang quân như ý, đời này không tiếc…”

Lý Dao? A Thiền mở sách U Minh ra, bên trong không có tên của nàng ấy.

Nguyệt lão chưa an bài lang quân cho nàng ấy đâu… A Thiền thương hại nghĩ, đang muốn đi, một mùi thơm mê người theo gió đêm bay vào mũi, nàng dừng bước.

A Thiền thuận theo mùi hương tìm đi, nhìn thấy một cái chén nhỏ tại trên cái bàn bên cạnh cửa sổ.

Ấy là một cái bát con đựng đầy trôi nước, A Thiền nghe mùi liền có thể kết luận, nhân bên trong chính là sợi củ cải*.

*Nguyên văn của củ cải là [萝卜], tra google sẽ ra cả củ cải cả cà rốt, nhưng danh pháp khoa học thì là củ cải, nên để là củ cải.

Bánh trôi sợi củ cải… A Thiền sầu bi vô hạn.

Qua sông là cung thành, nơi này náo nhiệt hơn bất kỳ nơi nào. Hoàng đế đích thân tới, mang cung quyến nội quan ngắm đèn, cùng dân cùng vui.

Cửa thành Cung thành khí thế rộng rãi, dưới thành là mấy chục tòa hoa đăng đứng sừng sững dựng thành thải lâu.

Nội thị trong cung đương châm ngòi hỏa diễm ngất trời trên cung khuyết, mỗi lần đốt một phát, đều khiến mọi người ồn ào náo động. Tảng băng treo ngược nặng dưới mái hiên, kim sơn như bị đông cứng, mà trong bóng đêm chớp động lên thứ hào quang khác lạ.

Đôi nam nữ cuối cùng trong sách cũng đương xem đèn trong đám người, A Thiền không phí sức gì là tìm được, buộc chỉ đỏ cho họ.

“Nhìn xem, Quảng Lăng quận vương ở đó!” lúc A Thiền đi ngang qua đám người, mấy cô gái hưng phấn nghị luận, không ngừng trông mong về trên cổng thành.

“Đâu?”

“Ở đằng kia, nhìn thấy chưa, mặc bào gấm đỏ.”

“A……”

Nàng cũng ngẩng đầu theo.

Lập tức, một tiếng gào thét chui lên bầu trời, sát na* diễm hỏa nổ vang, sáng như ban ngày.

Mọi người “Oa” một tràng tán thưởng.

A Thiền nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên kia bị ánh sáng đầy trời chiếu sáng, lưu quang phác hoạ dáng hình, tuấn tú mà ưu nhã. Y ngồi trong đám quý nhân áo lông quan ngọc, khiến người vừa nhìn là xúc động; đầu y hơi nhấc, như đương ngắm diễm hỏa, lại có chút hững hờ lạnh nhạt.

A Thiền ngẩn người.

“Quảng Lăng quận vương ấy…” Lại có người thở dài, “Nếu chàng có thể nhìn bên này một chút thì tốt xiết bao.”

Trong lòng A Thiền bỗng nhiên khẽ động.

Nàng lật xem sách U Minh trong tay, nhìn từng danh tự phong hào Hoàng tộc, mà tìm nửa ngày, không phát hiện Quảng Lăng quận vương này xuất hiện ở bên trong.

Cũng là người cô độc mà… A Thiền trong lòng hiểu ra.

Trên tiểu lâu, cửa sổ Lý Dao bị gió nhẹ thổi. Nàng ấy chỉ chợp mắt một hồi trên giường, lúc tỉnh lại, lại kinh ngạc phát hiện bánh trôi trên bàn đã không cánh mà bay.

Bên cạnh cái chén không, rơi mấy giọt nước canh, còn có một trang giấy.

Chữ viết phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo, viết: “Lý Dao đài khải*: Tất như tâm nguyện con, lang quân đã được chọn. Nhận một bát bánh trôi, để tỏ lòng bồi thường.” nơi lạc khoản**, là thứ gì đó như dấu chân.

*[台启; đài khải]; ý là kính xin mở phong thư, là kính ngữ dùng đầu thư.

**[落款; lạc khoản]; phần đề tên, kí tên