Chương 13: Chúc mừng hai người đã nhận lại nhau

Mộc Uyển Thanh nghiêng đầu, hốc mắt hồng hồng nhìn anh trai, cô há miệng thở dốc, nhẹ nhàng véo tay mình một chút, nhưng Mộc Kinh lại đem tay cô nắm chặt, trừ khi anh muốn buông tay, nếu không cô sẽ tránh thoát không được.

“Anh trai, em cảm thấy, chuyện không thể như vậy... em...”

Cô ấp a ấp úng sắp xếp lại từ ngữ, bởi vì cô cảm thấy anh trai nói như vậy, là quá cố chấp, tuy rằng bọn họ trên đời này là hai người duy nhất có huyết thống ràng buộc nhưng cũng không thể làm ra những chuyện như vậy.

Nhưng lời nói của cô liền bị Mộc Kinh đánh gãy, anh hơi hơi dùng sức nhéo một chút tay cô, sau đó buông lỏng ra, đối với cô mang theo cường ngạnh, nói:

“Được, chuyện này chúng ta về sau bàn lại, đi ăn cơm trước.”

Anh nói cho cô thời gian nghĩ cũng chỉ là muốn cô có thời gian tiếp nhận những chuyện mà anh làm đối với cô chứ không phải để cô có thời gian tới thuyết phục anh.

Dứt lời, Mộc Kinh mở ra cửa xuống xe, cũng thập phần thân sĩ đi đến bên kia Mộc Uyển Thanh giúp cô mở cửa xe, dắt tay cô xuống xe.

Mộc Uyển Thanh mặt vẫn luôn hồng, giữa hai chân nhão nhão dính dính rất không thoải mái, lại nhìn về phía sắc mặt anh trai, anh cũng không có không cao hứng, đương nhiên cũng không có hứng thú bừng bừng giống như vừa rồi cùng cô thân cận, Mộc Uyển Thanh lại có chút thấp thỏm.

Cô chọc anh trai không cao hứng?

Tựa hồ biết cô mẫn cảm, thấy Mộc Uyển Thanh nhìn anh, Mộc Kinh liền cúi đầu, nhìn Mộc Uyển Thanh ôn nhu cười.

Hoàn toàn không giống như lúc phát sinh chuyện kia trong xe. Cô rũ mắt, tùy ý để anh ôm lấy eo, thang máy đi.

Biển xanh trời xanh này thuộc về một tòa kiến trúc cao nhất hiện đại nhất ở X trong thành, Mộc Uyển Thanh lúc ở cửa hàng bán hoa làm thêm, đã từng đến nơi này một lần, bởi vì nơi đây cao nhất X thành nên cũng gần trời xanh nhất cho nên nơi này đã được kêu là Biển xanh trời xanh.

Cô chưa từng đi vào trong đây, nghe nói nơi này ăn một bữa có thể ăn luôn một tháng lương làm thêm của cô, cho nên Mộc Uyển Thanh nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ đến nơi này ăn.

Cô đứng ở thang máy, đỏ mặt cảm thụ được bàn tay anh trai đặt ở trên eo mềm của cô, không biết có phải thang máy có điều hòa để nhiệt độ quá thấp, hay vẫn là bàn tay anh có độ ấm quá cao, hoặc cũng có thể do đang mùa hè nên quần áo cô mặc có chút mỏng manh.

Tóm lại, Mộc Uyển Thanh chính là không có cách nào tập trung lực chú ý, chỉ cảm thấy bàn tay anh trai ở sườn eo cô vuốt ve kia có độ ấm làm cô tê dại, cả người đều chỉ có thể dựa vào trên người anh.

Thang máy vẫn luôn đi lên, Mộc Uyển Thanh không thể không nhỏ giọng nhắc nhở anh trai.

“Tới rồi, anh.”

Cô nghĩ nói, trong chốc lát ở đây sẽ có rất nhiều người, tư thế quá mức với thân mật này của cô cùng anh trai để người khác thấy được sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Mộc Kinh lại làm như nghe không hiểu Mộc Uyển Thanh ám chỉ, không những không đem bàn tay vuốt ve ở vòng eo em gái buông xuống mà ngược lại thấy thang máy sắp tới liền đem cô ôm theo kiểu công chúa ôm lên.

“A.”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa Mộc Uyển Thanh hoảng sợ, cô không tự giác đem hai tay treo ở trên cổ anh, còn chưa kịp hỏi anh muốn làm gì, cửa thang máy đột nhiên mở ra.

“Bang bang” vài tiếng pháo hoa vang lên, dải lụa rực rỡ theo cửa thang máy mở ra, nồng đậm mà nhiệt liệt nhào vào thang máy, tất cả dừng ở trên người Mộc Uyển Thanh cùng Mộc Kinh.

Cô ngây ngẩn cả người, lại thấy trước mắt đều là bóng bay trắng, trên đất rải rác cánh hoa, một người ăn mặc trang phục có vẻ như của người phục vụ, trong tay ôm một bó hoa lớn đỏ tươi, đó là hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, trên mặt thập phần thân thiết, còn mơ hồ lộ ra một nụ cười lấy lòng.

Người đó đi tới, đem trong bó hoa hồng to trong tay đưa cho Mộc Uyển Thanh, lễ phép nói:

“Uyển Thanh tiểu thư, đây là Mộc tiên sinh đưa ngài, chúc mừng hai người đã nhận lại nhau.”