Chương 15: Trên đời này người muốn anh chết có rất nhiều

Trong quá trình trưởng thành của Mộc Kinh, anh không biết cái gì gọi là thành toàn, anh chỉ biết, mình là anh ruột Mộc Uyển Thanh, là anh ruột do cùng một mẹ đẻ ra, bởi vì anh muốn Mộc Uyển Thanh theo anh, cho nên, Mộc Uyển Thanh nhất định phải theo anh.

Trong ghế lô khí lạnh đập vào người, Mộc Uyển Thanh nghiêng đầu, gương mặt dựa vào anh trai ở sau lưng, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất toàn cảnh X thành, trong lòng rất khó xử.

Cô đại khái hiểu một chút ý tứ của anh, anh kỳ thật, chính là không muốn để cô rời khỏi anh mà thôi, đối với Mộc Uyển Thanh mà nói, cô có thể lý giải, lại không cách nào đứng ở lập trường của anh để đồng tình, bởi vì cô không có ký ức khi còn nhỏ, từ lúc một hai tuổi cô đã ở trong cô nhi viện X thành.

Nhưng Mộc Kinh nhớ rõ nàng, anh nhớ rõ mình có một em gái như vậy, cô đã từng xuất hiện ở trong sinh mệnh của anh hồi niên ấu, sau khi những người có quan hệ huyết thống với Mộc Kinh trên đời này đều qua đời, Mộc Uyển Thanh, liền trở thành người thân duy nhất của anh.

Mộc Uyển Thanh suy nghĩ một chút, lại hỏi anh trai ở sau lưng.

“Anh, khi nào anh bắt đầu chỉ còn có một mình?”

“Lúc anh 13-14 tuổi thì chỉ còn một mình.”

Ôm Mộc Uyển Thanh, Mộc Kinh cũng không muốn nói chuyện nhiều về quá khứ của anh, anh đem Mộc Uyển Thanh ôm vào trong ngực, lấy bó hoa rớt xuống, đem cô xoay người lại, cụng đầu, trán anh dán trán cô, hai tay ôm chặt vòng eo cô, nhắm hai mắt lại, tựa hồ như đang hưởng thụ ôm A Thanh ở tâm cảnh yên tình và tốt đẹp này.

Mộc Uyển Thanh liền không nói gì nữa, ở trong cô nhi viện X thành, kỳ thật mỗi năm đều sẽ có mấy đứa trẻ ở các độ tuổi khác nhau tiến vào, cũng có những đứa bé 13-14 tuổi đi vào, mấy năm gần đây cũng có những đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm cùng nổi loạn đi vào, cho nên việc quản lí cũng khó hơn.

Bọn họ cơ hồ mỗi người đều là tâm lý có vấn đề, nhưng thân thế của mỗi người đều tương đối thê thảm, mà tính cách của bọn họ, cũng phần lớn cũng sẽ có quan hệ cùng gia đình.

Có đôi khi Mộc Uyển Thanh nghĩ, tại sao những đứa trẻ như vậy sao không sớm đi vào cô nhi viện, tuy rằng ở trong cô nhi viện, cần cẩn thận một chút để không chọc giận nhóm dì trong viện, nhưng ít ra ăn, mặc, ở, đi lại đều có, sinh hoạt cũng không đến mức bi thảm.

Nhưng Mộc Uyển Thanh nghĩ người như anh trai, tuổi thơ cùng cuộc sống của thiếu niên, ít nhất về vật chất hẳn là không thiếu, anh thoạt nhìn sinh hoạt rất giàu có, tuy rằng cha mẹ thân thích chết sớm, nhưng ít ra anh không có ăn đói mặc rách, như thế là cũng rất tốt.

Cho nên, Mộc Uyển Thanh cũng không có biện pháp lý giải hành vi bướng bỉnh của anh trai sau lưng, đến tột cùng ý nghĩ chân thật là thế nào, thấy anh trai hiện tại an tĩnh như thế, tựa như đang hưởng thụ, thả lỏng, cô cũng không đành lòng lại nói thêm cái gì quấy rầy đến anh.

Anh trai như vậy thật tốt, cả người đều tựa như không có góc cạnh, nhịn không được khiến Mộc Uyển Thanh cũng thả lỏng xuống, cô nhẹ nhàng giơ tay, đôi tay đặt ở trên vòng eo tinh kiện của anh, cứ như vậy, hai anh em ôn nhu an tĩnh ôm nhau.

Sau lưng Mộc Kinh, Thị Ứng sinh nhẹ nhàng gõ cửa một chút, Mộc Kinh chưa động, cửa đã bị mở ra, Thị Ứng sinh đẩy đồ ăn tiến vào.

Vốn dĩ đang ôm anh trai Mộc Uyển Thanh lập tức bừng tỉnh, cô mở mắt, đôi tay co quắp từ trên eo anh buông xuống, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nhắc nhở anh trai.

“Có người vào.”

“Ân.”

Mộc Kinh như cũ đem cái trán để ở trên trán Mộc Uyển Thanh, lên tiếng, cũng nhỏ giọng đối với Mộc Uyển Thanh nói:

“Yên tâm, là người của anh, sẽ không nói ra ngoài.”

Trên đời này người muốn anh chết có rất nhiều, cho nên Mộc Kinh đi ra ngoài ăn cơm, cũng không sẽ dùng đầu bếp của người khác, đều là tự mình mang đầu bếp cùng Thị Ứng Sinh ra cửa.