Chương 2: Cảnh Phỉ Phiến

“Em, giống như nghe được thanh âm gì đó.”

Trong đêm đen, Mộc Uyển Thanh nhìn ngũ quan phẳng phiu của anh trai, xoay người tới đối mặt với anh, cô có chút kinh sợ, đối mặt với người anh trai vừa mới nhận lại không lâu này cũng có chút mới lạ.

Kỳ thật, cô còn không có nhiều hiểu biết về người anh trai này.

“Không có việc gì, anh vừa rồi đang xem phim, cho nên kinh động đến em.”

Mộc Kinh lại đi lên phía trước hai bước, đôi mắt hẹp dài gắt gao khóa chặt lấy khuôn mặt của Mộc Uyển Thanh, anh cùng Mộc Uyển Thanh đều được kế thừa gien tốt của ba mẹ, bọn họ lớn lên nhìn không tồi, nhưng em gái so với anh, loại người luôn ngủ đông trong bóng đêm mà nói càng sạch sẽ, tựa như trẻ con mới sinh, không dính bụi trần.

Cô mới 19 tuổi, so với anh nhỏ hơn 6 tuổi, năm nay mới vừa học năm nhất, đúng là thời điểm tốt đẹp nhất, nhan sắc cũng kiều diễm nhất, cô đứng ở trước mặt anh, lạ mặc váy ngủ dài màu trắng trông giống như một cô gái đi ra từ trong bức tranh cổ đại, mang theo một cổ hương vị mỹ nhân cổ điển.

Anh rất thích nhìn cô, vô luận ánh mắt cô có đặt ở trên người anh hay không, chỉ cần Mộc Uyển Thanh tiến vào tầm mắt của anh, ánh mắt anh liền sẽ không tự chủ được mà gắt gao tập trung vào cô.

“Nga.”

Mộc Uyển Thanh có vẻ không tin, nhưng cô mới đến, cũng không thể vì chuyện này mà đi truy tìm nguyên nhân, hỏi đến quá nhiều sẽ sợ anh không kiên nhẫn, mà cô lúc này cũng không buồn ngủ, liền hỏi anh:

“Anh đang xem phim gì mà giờ này còn không ngủ?”

“..., Cảnh Phỉ Phiến.”

Tùy tiện nói ra một cái tên phim, Mộc Kinh chậm rãi lấy tay đặt ở trên đầu vai Mộc Uyển Thanh, ánh mắt anh theo ngũ quan của cô đi xuống, nhìn thật kĩ đôi mắt, mũi, đôi môi kiều nộn giống như cánh hoa, sau đó là chiếc cổ thiên nga thon dài và xương quai xanh của cô.

Xuống chút nữa, ánh mắt Mộc Kinh bỗng dừng lại, anh nhìn đến cổ áo của váy ngủ màu trắng hiện ra một chút bộ ngực, người cô khoác áo khoác, khi ra ngoài cũng không ngờ đến sẽ gặp phải cái gì, cho nên cũng không mất công mặc áo ngực vào, vì vậy làm cho Mộc Kinh dễ dàng nhìn thấy hình dáng cặρ √υ" kia như ẩn như hiện.

Núʍ ѵú bị che bởi áo khoác, cái này làm cho Mộc Kinh sinh ra một chút tiếc nuối, nhưng cũng không gây trở ngại Mộc Kinh tưởng tượng ra, đôi vυ" của em gái hẳn là rất no đủ.

Anh bất động thanh sắc đem ánh mắt tiếp tục đi xuống, nhìn thấy hai chân trần trụi của Mộc Uyển Thanh, liền hơi hơi nhíu mày, ẩn hàm trách cứ nhẹ giọng hỏi:

“Như thế nào cũng không đi giày tử tế rồi mới ra ngoài? Trong biệt thự có bật điều hòa, chân sẽ bị lạnh.”

“Không sao, em không có yếu ớt như vậy.”

Mộc Uyển Thanh cũng cúi đầu nhìn chân trần của mình, nhịn không được cười một chút, cô là một đứa bé lớn lên ở cô nhi viện, từ lúc còn nhỏ, cô đã ở trong cô nhi viện, cũng không nhớ rõ bản thân có anh trai và cũng không nhớ rõ ba mẹ của mình là ai.

Tuy rằng khuôn mặt nhu nhược có thể dễ dàng lừa gạt mọi người, nhưng bản thân cô cũng không muốn người khác cho rằng cô yếu ớt như vậy, không nói tới việc trời nắng đi chân trần ngoài đường, vào mùa đông, ở trong cô nhi viện kia giống như cái động băng vậy, nhưng cô vẫn an ổn trải qua rất nhiều mùa đông.

Chợt thấy anh trai xoay người tới, ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, anh đưa lưng về phía cô, vỗ vỗ bở lưng rộng lớn của mình, nói:

“Leo lên, anh cõng em trở về phòng.”

Mộc Uyển Thanh ngẩn người, giơ tay đem mấy sợ tóc vén ra sau tai, gương mặt ửng đỏ nói:

“Anh, em tự trở về là được rồi, cũng không có mấy bước lắm.”

“Đi lên.”

Anh đưa lưng về phía cô, ngữ khí không cho phép người khác từ chối, rồi lại ngẩng đầu nhìn một chút ngoài cửa sổ, ôn nhu nói:

“A Thanh nếu là ngại quãng đường quá ngắn, anh cõng em vào trong viện* ngắm trăng, được không?”

(*viện ở đây là khuôn viên biệt thự nhenn)