Chương 4: Không khiến A Thanh loá mắt

Trong hoa viên không khí có chút kiều diễm.

Trên gương mặt trắng nõn sạch sẽ của Mộc Uyển Thanh nhịn không được có chút nóng lên, nếu là hiện tại, có người hỏi cô, có một anh trai lớn lên đẹp trai, lại biết quan tâm, thì có cảm giác như thế nào.

Cô cảm thấy hẳn là chính như tâm tình của cô bây giờ vậy, tâm tình bay bổng lại có chút tiếc nuối, vì thế không thể không ngăn chặn suy nghĩ bậy bạ của bản thân, bởi vì biết đó là anh trai, cho nên không có cách nào làm chính mình có mấy tâm tình lay động như vậy, những cái đó thuộc về ảo tưởng giữa nam nữ với nhau, nên tuyệt đối không thể lấy anh trai mình làm nam chính.

Cô nhẹ nhàng muốn đem tay mình từ trong bàn tay to của anh rút về, bởi vì cảm thấy tư thế như vậy, có phải quá mức thân mật một chút hay không?

Rốt cuộc nếu giờ phút này người ngồi ở bên cạnh cô nếu không phải là anh trai, thì nhiều lắm cũng chỉ là một người mới quen biết không bao lâu, một người đàn ông mới gặp mặt vài lần mà thôi.

Nhưng là hiển nhiên, Mộc Kinh cũng không nghĩ như vậy, cô muốn đem tay từ trong tay anh lấy ra, anh lại đem tay cô cầm chặt một chút, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ ở trên xương ngón tay cô, mang theo một cổ cảm xúc tê tê dại dại.

Anh làm như không biết cô có một chút kháng cự, vẫn rất tự nhiên đối với cô thân cận, điều này lại làm Mộc Uyển Thanh thực không đành lòng làm ra mấy hành động từ chối sự thân cận của anh, liền chỉ có thể cực lực bỏ qua cảm xúc như vậy.

Cô dời đi đề tài, hướng anh trai nói:

“Kỳ thật anh trai, lại nói tiếp, em còn vẫn luôn không biết anh làm gì đâu.”

“A Thanh muốn biết?”

Mộc Kinh nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú nghiêng về Mộc Uyển Thanh rất gần, gần đến nỗi hô hấp nóng rực của anh đều có thể nhợt nhạt dừng ở trên vành tai cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô cười, hướng Mộc Uyển Thanh nói:

“Nhà của chúng ta ở nước ngoài có kinh doanh nhỏ, ba sau khi qua đời, anh liền kế thừa gia nghiệp, cũng không có gì thực sự đặc biệt, không khiến A Thanh loá mắt.”

Việc phát hiện sự tồn tại của Mộc Uyển Thanh là bởi vì cô trước đây tham gia một buổi biểu diễn đàn tranh, Mộc Kinh ở trên TV nhìn thấy cô, cảm thấy cô cùng người mẹ đã qua đời thập phần tương tự, liền phái người điều tra thân thế Mộc Uyển Thanh.

Kết quả tra ra được cô nhi viện, lại làm giám định ADN, Mộc Uyển Thanh quả nhiên chính là em gái ruột thất lạc nhiều năm của Mộc Kinh.

Cho nên Mộc Kinh mới nói A Thanh thập phần loá mắt, nếu không thấy trên TV, thì anh em bọn họ cũng sẽ không tương nhận.

Mộc Uyển Thanh lại thập phần khiêm tốn, nằm ở trong khuỷu tay anh lắc đầu, nói:

“Kia chỉ là công việc của em mà thôi, giúp đỡ Cầm Hành bán đàn tranh làm tuyên truyền thôi, em đảm đương không nổi sự nghiệp lớn.”

Cô trước mắt đang học năm nhất đại học, có làm hai công việc làm thêm, một công việc là ở Cầm Hành dạy các bạn nhỏ học đàn tranh, một công việc khác ở cửa hàng bán hoa, cô làm công việc sửa sang lại hoa cỏ, bán, gói hoa cho khách, đó đều là công việc nhỏ, có thể đem lại sinh hoạt phí cho mỗi tháng, nếu để thêm ra được để tích góp đóng học phí mỗi năm cũng đã thực không tồi.

Loá mắt hay không lóa mắt, Mộc Uyển Thanh vốn sống ở nơi nhịp sống vội vã như thế này cũng không quan trọng như vậy.

Vốn dĩ cũng là như thế này, mấy giáo viên ở Cầm Hành mỗi năm đều sẽ tích cực báo danh tham gia các loại chương trình biểu diễn, vì muốn tăng thương hiệu của bản thân, như vậy mấy phụ huynh học sinh cũng sẽ suy xét đến sơ yếu lí lịch của giáo viên đó mà mang theo con cái cố ý ghi danh tới học đàn.

Tự nhiên, giáo viên bán ra được một khóa học đàn, Cầm Hành tương ứng cũng có trích phần trăm, cho nên Mộc Uyển Thanh sẽ tham gia mấy chương trình đàn tranh cũng là vì nguyên nhân này là chủ yếu.

Những lời này, cô không có khả năng sẽ cùng anh nói rõ, anh từ nhỏ sinh hoạt phú quý, làm sao có thể hiểu những công việc nhỏ này?

Nhưng Mộc Kinh hiểu, anh đã điều tra qua tư liệu của cô, biết từ nhỏ em gái ở cô nhi viện lớn lên, sinh hoạt thật sự không dư dả, liền đau lòng em gái, hỏi:

“A Thanh muốn tự mình mở một trung tâm đàn không?”