Chương 9: Hôn tạm biệt

Mộc Uyển Thanh mơ hồ, môi cô bị môi anh trai nhẹ nhàng cọ, vào thời điểm như thế nào, kỳ thật cái gì cũng tự hỏi không được, cái gì cũng không thể tưởng được.

Cảm tưởng duy nhất lúc này đó là khả năng Mộc Kinh là một người anh trai quá mức với cường thế, cho nên cô cũng chỉ có thể đi theo tiết tấu của anh.

Đúng rồi, anh nói có thể, thì đó là có thể.

Nghĩ như vậy, cô liền cùng anh ở trên giường, môi dán môi, thân mật cọ một lát, đến lúc không thể không rời giường đi học, Mộc Kinh mới buông Mộc Uyển Thanh ra, để cô rửa mặt thay quần áo xong, liền mở ra một chiếc Porsche, đưa cô đi đến trường học.

Đối với người cả đời đều không có ra khỏi X thành như Mộc Uyển Thanh mà nói, tuổi thơ của cô, cuộc sống sinh hoạt, tất cả đều là ở cái địa phương nhỏ X thành này mà trải qua, ngay cả đại học, cũng là học đại học X thành.

Bởi vậy, đường cũng gần, từ biệt thự đến đại học X thành chỉ có hơn mười phút, đây cũng là lý do anh trai yêu cầu cô dọn qua ở cùng anh sau khi hai người nhận lại nhau

Chiếc xe Porsche ngừng ở ven đường trước cổng trường đại học, Mộc Uyển Thanh cùng anh trai tạm biệt xuống xe, vừa lúc thấy mấy người Vương Thụy, cùng mấy nữ sinh học cùng lớp với cô đang ôm một chồng sách, chạy xe từ ven đường đi qua, hẳn là vội vàng đi học.

Vương Thụy cũng thấy Mộc Uyển Thanh, liền ngừng lại, nhìn thoáng qua chiếc Porsche phía sau Mộc Uyển Thanh, rồi cùng Mộc Uyển Thanh chào hỏi, cười như ánh mặt trời nói:

“Uyển Thanh, đến sớm vậy.”

Nói khi, cậu ta đi tới, trong mắt lộ ra vui mừng, hướng Mộc Uyển Thanh nói:

“Buổi sáng có một tiết Triết chúng ta ngồi cùng nhau đi.”

Phía sau cậu ta, mấy nữ sinh cùng lớp đang nói chuyện cũng đã đi tới, sôi nổi cố ý vô tình đánh giá chiếc Porsche phía sau Mộc Uyển Thanh, có người thật sự nhịn không được, mở miệng hỏi:

“Uyển Thanh, đây là ai xe a?”

“A, tôi...” Anh trai.

Mộc Uyển Thanh mấy chữ phía sau còn chưa nói xong, cửa sổ chiếc xe Porsche liền hạ xuống, lộ ra gương mặt Mộc Kinh mang kính râm, mấy nữ sinh kia một trận khoa trương hô nhỏ, có người nhỏ giọng hưng phấn nói:

“Thật đẹp trai a.”

Cũng chỉ thấy Mộc Kinh đem đầu cùng cánh tay dò ra, từ sau lưng Mộc Uyển Thanh bắt được cổ tay của cô, hơi hơi dùng chút lực, đem cô kéo về sau một chút.

Cô một tay còn ôm chồng sách, một cái tay khác bị anh kéo lấy liền nghiêng người, khom lưng hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Hôn tạm biệt.”

Trong cửa sổ xe Mộc Kinh đôi mắt bị kính râm che khuất, căn bản thấy không rõ cảm xúc dưới đáy mắt của anh, chỉ bắt lấy tay Mộc Uyển Thanh dùng sức, phảng phất cô không cho anh một cái hôn tạm biệt, liền đừng nghĩ anh sẽ buông tay.

Mộc Uyển Thanh mặt lại đỏ, khom lưng thấp giọng nói:

“Anh trai, trong nước không có lễ tiết như vậy.”

Nhiều người như vậy, lại còn làm trò trước mặt Vương Thụy, cô cùng anh đều đã lớn như vậy, còn cái gì mà hôn tạm biệt chứ.

Mộc Kinh khóe môi chậm rãi căng thẳng, mặc dù không cần tháo xuống kính râm, cũng có thể khiến người khác cảm thụ ra anh không vui.

Mẫn cảm như Mộc Uyển Thanh, từ nhỏ ở trong cô nhi viện đã xem sắc mặt người mà lớn lên, lập tức liền cảm nhận được cảm xúc của anh trai, trong lòng cô hoảng hốt, nơi nào còn lo lắng Vương Thụy cùng mấy nữ sinh kia ở bên cạnh nhìn, liền nhanh chóng cúi đầu hôn lên gương mặt anh trai một cái, mang theo một suy nghĩ một điều nhịn chín điều lành, nói:

“Được, hôn tạm biệt.”

Cô không muốn anh tức giận, cũng không muốn anh trai tốt như vậy lại đối với cô biến sắc mặt, cái loại tư vị này khiến cho người ta sợ hãi, giống như lúc cô còn sống phụ thuộc vào cô nhi viện, tràn ngập cẩn thận, thậm chí còn mang theo một ít hèn mọn.