Chương 17: Vì người, ta si ta cuồng ta lao đầu vào tường

Edit - beta: Axianbuxian12

Trong cốt truyện ban đầu, cũng có những chuyện tương tự từng xảy ra.

Sau mấy năm hôn mê, Lộ Nhậm trở lại Đông Châu, phát hiện đã là cảnh còn người mất.

Lộ gia lớn như vậy đã không tồn tại, lần đầu tiên Lộ Nhậm đi theo tuyến cốt truyện, mờ mịt không biết làm sao, ngay cả tìm kẻ thù cũng không biết nên xuống tay từ chỗ nào.

Sau lại trời giáng mãnh nam, Kỷ Kiêu xuất hiện thu lưu cậu, Lộ Nhậm vẫn luôn cho rằng đối phương là xuất phát từ tình nghĩa bạn học, thêm Kỷ Kiêu không biết cách nói chuyện, hiểu lầm liền cứ kéo dài như vậy.

Trong thời gian đó, Lộ Nhậm vẫn luôn muốn tìm kiếm manh mối về Lộ gia, lại chỉ biết Lộ gia trong một ngày không rõ đã rời khỏi Đông Châu rồi. Ngay cả Kỷ Kiêu, cũng không biết bọn họ đi đâu.

Lại sau này, Mục Thanh Đồng tìm tới cửa.

Lộ Nhậm đến bây giờ vẫn có thể nhớ rõ ràng tình cảnh ngày hôm đó, một buổi sáng sớm trời mưa to, Kỷ Kiêu vừa rời đi, cửa nhà vang lên tiếng gõ cửa.

Kỷ Kiêu thân là đại lão một phương, lại không thích chỗ ở của mình có người lạ, trừ hắn ra, thì chỉ có Lộ Nhậm sống nhờ ở đây.

Lộ Nhậm đang ngủ nướng vốn không muốn để ý, nhưng chuông cửa cứ kêu mãi không dứt, cậu chỉ đành chồm dậy mở cửa.

Mở cửa ra, Lộ Nhậm liền thấy một gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc.

Đó là Mục Thanh Đồng từ nhỏ lớn lên cùng cậu, sau này không còn liên lạc.

Lộ Nhậm vốn đang có chút vui mừng, gặp được người bạn trước đây tới tìm.

Nhưng cậu còn chưa kịp nói chuyện, Mục Thanh Đồng liền lùi lại vài bước, tay che miệng một bộ đã chịu đả kích lớn. Lộ Nhậm mới gọi một tên Mục Thanh Đồng, đối phương liền mặc kệ mưa to rời đi.

Từ sau ngày đó, mọi thứ đều trở nên không thích hợp.

Lộ Nhậm dường như bị một loại lực lượng thần bí khống chế, làm ra vài chuyện ngu ngốc.

Rõ ràng cậu đối Kỷ Kiêu ngoài cảm kích ra thì không có suy nghĩ gì khác, lại chỉ cần nhìn thấy Kỷ Kiêu hoặc Mục Thanh Đồng, liền sẽ làm ra một vài hành động mất trí. Giống như bitch mà bắt nạt Mục Thanh Đồng, lại như trà xanh ở trước mặt Kỷ Kiêu châm ngòi ly gián.

Còn bí mật Lộ gia biến mất, đã hoàn toàn không còn quan trọng.

Sự tồn tại của Lộ Nhậm, dường như chỉ vì tra tấn Mục Thanh Đồng, lừa gạt Kỷ Kiêu, ở trong cảm tình của bọn họ sắm vai một nhân vật không sáng chói cũng không thể thiếu.

Loại tính cách lạnh nhạt với tình cảm đến mức ngớ ngẩn như Kỷ Kiêu, nếu không có Lộ Nhậm tìm đường chết trợ công, có lẽ mãi mãi không thể nhận ra tâm ý đối với Mục Thanh Đồng.

Người công cụ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Khi hai người trải qua các loại khó khăn trắc trở, cuối cùng sau khi trao đổi tâm ý, sứ mệnh làm người công cụ của Lộ Nhậm cũng liền kết thúc.

Đương nhiên, một người công cụ đủ tư cách, cho dù chết, cũng phải thúc đẩy tình cảm của CP vai chính phát triển. Lộ Nhậm cũng không phải ngoại lệ.

Cái chết của cậu, là tình tiết quan trọng khiến vai chính xác nhận cảm tình.

Trong đoạn cốt truyện kia, Lộ Nhậm tự tìm đường chết chạy tới vùng hoang vu dã lĩnh muốn mượn lần này ép Kỷ Kiêu đưa ra lựa chọn.

Đúng lúc vào lúc này, Kỷ Kiêu phát hiện ra tất cả hành động tìm đường chết hãm hại Mục Thanh Đồng của Lộ Nhậm, Kỷ Kiêu vốn bắt đầu hoài nghi tình cảm của bản thân, giờ không còn ân tình hạn chế, dứt khoát lựa chọn Mục Thanh Đồng.

Cốt truyện cứ lặp đi lặp lại như vậy, xảy ra một lần rồi lại một lần.

Lộ Nhậm trong lần thứ 99 táng thân trong miệng dị thú, đã thức tỉnh ý thức của bản thân.

Bên trong đau đớn, cậu cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.

Sau khi tỉnh lại, việc cậu muốn làm nhất, chính là muốn làm rõ chân tướng việc Lộ gia biến mất. Tại sao sau đó lại không thể hiểu được mà rẽ sang con đường tranh giành đàn ông với cùng Mục Thanh Đồng vậy?

Cậu chưa kịp suy nghĩ kĩ càng, liền rơi vào trong bóng tối, không bao lâu sau, lại tỉnh lại.

Lúc này đây, cậu là thanh mai trúc mã của Thịnh Cảnh, mới vừa đính hôn xong.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Lộ Nhậm phát hiện cậu và toàn bộ thế giới này không thích hợp.

Tất cả mọi người chẳng qua là con rối gỗ giật dây, quay chung quanh cái người tên Mục Thanh Đồng kia, vì y si vì y cuồng vì y mà không ngại lao đầu vào tường.

Lộ Nhậm cũng từng muốn phản kháng, lại chẳng hề có tác dụng. Đến cuối cùng, thậm chí cậu cảm thấy, hoàn toàn không biết gì ngược lại còn hạnh phúc hơn.

Sau đó, Lộ Nhậm rơi vào trạng thái cá mặn, chẳng phải là thân thể thôi sao, cốt truyện mày muốn lấy đi dùng thì lấy đi đi. Sau khi điều chỉnh tâm tình, ngược lại cậu càng có thời gian quan sát người bên cạnh.

Nói tóm lại, trước khi Mục Thanh Đồng xuất hiện, mọi thứ đều rất bình thường. Mọi người đều có mục đích, suy nghĩ của bản thân, bên trong các loại rèn luyện tôi luyện ra được võ đạo chi tâm.

Một khi Mục Thanh Đồng xuất hiện, phong cách liền biến thành không bình thường, giống như cùng một tác giả nhưng phong cách xoay 180° từ truyện thiếu niên nhiệt huyết biến thành truyện thiếu nữ yêu đương.

Vớ vẩn, buồn cười rồi lại không thể làm gì được.

Rắc ———

"Ai!" Lộ Nhậm đột nhiên hoàn hồn, cất giọng hỏi.

"Là tôi."

Bờ sông truyền đến âm thanh. Lộ Nhậm không hề quay đầu lại, cậu biết đó là ai.

Kỷ Kiêu, khí vận chi tử, thiên phú võ đạo phi phàm, vài năm sau trở thành cổ võ tông sư trấn thủ Đông Châu. Nhân vật như vậy, trong cốt truyện sau khi bắt đầu cảm tình với Mục Thanh Đồng, cũng biến thành tên cuồng yêu.

Lòng hướng võ đạo bị thay đổi thành trong lòng toàn yêu với đương, quá thảm.

"Cũng là một người đáng thương mà." Lộ Nhậm lòng sinh cảm khái, nhẹ giọng nói một câu.

Kỷ Kiêu: "?"

Lộ Nhậm lúc này mới phát hiện bản thân lỡ lời, với thể chất của Kỷ Kiêu, những lời này có lẽ truyền toàn bộ tới tai hắn rồi.

Lộ Nhậm xoay người, bơi lại bờ.

Cậu bám vào khối nham thạch trên bờ, nhìn Kỷ Kiêu, nói: "Tôi nói Mục Thanh Đồng thật đúng là người đáng thương mà, vì chuyện trường võ học mà khóc thút thít."

Kỷ Kiêu ngồi xuống, nói: "Tôi là vì việc này mới tới. Nghe nói cậu đi tìm thầy giáo dẫn đội? Tôi không đồng ý cậu vì chuyện trừ điểm mà đi tìm thầy giáo, Mục Thanh Đồng tính tình mềm yếu, vốn không thích hợp với võ đạo, nhờ gian lận mà ở lại không phải chuyện tốt."

Lộ Nhậm nghe xong trợn mắt há mồm: "Nhận xét của cậu còn......"

Kỷ Kiêu khó hiểu: "Sao?"

Lộ Nhậm vỗ nham thạch, cười ha ha: "Còn rất đúng trọng tâm."

Kỷ Kiêu không biết Lộ Nhậm cười cái gì, chỉ thấy đối phương cười, liền cảm thấy mình tới chuyến này là đúng rồi.

Hắn cũng không phải vừa mới đến.

Mười phút trước Kỷ Kiêu đã đến rồi, hắn nhìn thấy Lộ Nhậm ngây người bên bờ sông.

Đó là một loại biểu tình rất kì lạ, như phủ lên một lớp ở bên ngoài, cảm giác mọi thứ xung quanh không thể tiến vào được.

Kỷ Kiêu không mẫn cảm lắm đối với cảm xúc của người khác, thậm chí cả cảm xúc của bản thân, nhưng hắn có thể nhìn ra được, lúc này Lộ Nhậm cũng không hoan nghênh người khác tới đây.

Hắn nhìn hồi lâu, vốn muốn yên lặng rời đi, không muốn trong lúc mẫn cảm này tiến vào thế giới của Lộ Nhậm.

Không ngờ tới, Lộ Nhậm đột nhiên đứng dậy cởϊ qυầи áo nhảy xuống sông.

Kỷ Kiêu đơ cả người, cũng không phải vì hành động của Lộ Nhậm, mà là vì vết thương trên vai cậu.

Đó rõ ràng chính là một dấu răng, con rệp cắn ở đâu ra!

Vết thương này như một tia chớp, chiếu sáng những hình ảnh hỗn loạn trong trí nhớ của hắn. Kỷ Kiêu đứng ngây người hồi lâu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Mặt hắn đột nhiên đỏ bừng lên, trong lúc hoảng loạn lùi về phía sau một bước, dẫm phải cành cây trên mặt đất.

Tiếng cành cây vang lên kinh động Lộ Nhậm, mới mở ra một cuộc nói chuyện này.

Lộ Nhậm thấy Kỷ Kiêu xuất thần, cũng không xen vào, ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn vạnh sáng chói treo trên bầu trời kia, cảm nhận thấy nguyên tố ngũ hành chuyển động trong không khí.

Tâm tình cậu rất tốt, tốt tới mức có hứng thú nói chuyện phiếm với Kỷ Kiêu: "Hôm nay tôi đi tìm thầy giáo dẫn đội, không phải vì chuyện của Mục Thanh Đồng."

"Ừ."

"Tôi vốn muốn về nhà, không ngờ thầy giáo dẫn đội lại một phát từ chối luôn."

Kỷ Kiêu nghe thấy lời này, tầm mắt chuyển từ mặt sông đến trên người Lộ Nhậm.

"Tại sao phải quay về?"

Lộ Nhậm: "Nguy hiểm quá, không muốn chơi nữa."

Kỷ Kiêu ghét bọn võ nhị đại[1] xem võ đạo thực tiễn thành trò chơi, nhưng lại không bao gồm Lộ Nhậm. Trải qua ngày hôm qua, hắn nhìn thấy bộ mặt khác mà Lộ Nhậm che dấu dưới vẻ ngoài là một công tử bột, đương nhiên sẽ không đoán mò từ hành vi bên ngoài.

"Rồi sao?"

Lộ Nhậm có hơi giật mình, ngữ khí Kỷ Kiêu bình tĩnh có hơi quá mức, dựa theo thiết lập, Kỷ Kiêu chắc chắn sẽ đạo bất đồng bất tương vi mưu[2].

Ngàn vạn không nghĩ tới, hắn không chỉ có ở lại, nhìn qua còn rất bình tĩnh. Bình tĩnh như hai người bạn đang nói chuyện phiếm.

Lộ Nhậm vì khả năng này mà run run, cậu không muốn trở thành bạn bè với Kỷ Kiêu. Chuyện Băng Hỏa Vinh Nguyên lần này đã nói cho Lộ Nhậm, phàm là muốn làm cái gì, vẫn là cách Kỷ Kiêu xa một chút mới tương đối an toàn.

Nam chính công lược, khí vận chi tử gì đó, vẫn là tránh xa mới tránh cho xảy ra việc ngoài ý muốn.

Nghĩ đến đây, Lộ Nhậm đi lên bờ, sau khi mặc quần áo lên, vỗ vỗ vai Kỷ Kiêu.

"Kỷ Kiêu, tôi cảm thấy, con người cậu không tệ." Lộ Nhậm nói, "Nhưng cái chức vụ vệ sĩ này không hợp với cậu lắm, chưa thấy qua vệ sĩ đánh nhau mà ông chủ còn phải hỗ trợ, vệ sĩ hôn mê ông chủ còn phải chăm sóc."

Kỷ Kiêu nghe ra được chút ý tứ , nói: "Võ đạo thực tiễn còn một tuần, nếu cậu đuổi việc tôi, thì không có lý do để tôi ở cùng một lều trại với bọn Mục Thanh Đồng."

"......"

"Hơn nữa, sinh hoạt hằng ngày trong khi cắm trại, cậu cũng phải tự mình xử lý."

Nghe đến đó, lời Lộ Nhậm đã chuẩn bị xong không nói được nữa: "Ha ha, ban nãy chính là tôi nhắc nhở cậu một chút, công việc này làm không tốt, vẫn là phải cố gắng tu luyện, tâm tư đừng loạn, võ đạo mới là điểm cuối.

Cậu nói xong, chắp tay sau lưng rời đi.

Bỏ lại Kỷ Kiêu im lặng hồi lâu, bỗng nhiên cởϊ áσ ra, nhảy xuống sông.

Dáng người mạnh mẽ hoàn toàn chìm vào mặt nước. Sau một lúc lâu, Kỷ Kiêu mới ngoi đầu lên, nước sông lạnh lẽo làm hắn tỉnh táo hơn nhiều.

Dù vậy, Kỷ Kiêu cũng không nghĩ ra được, Lộ Nhậm muốn đuổi việc hắn, vậy mà hắn lại không vui. Càng quan trọng hơn là, thời điểm ở trong hang động đá vôi, hắn tại sao lại ôm Lộ Nhậm không buông tay, còn cắn đối phương một cái.

Rõ ràng hắn có bệnh sạch sẽ nhẹ, không thích tiếp xúc với người khác.

Chẳng lẽ thật sự giống như lời Lộ Nhậm nói, không ai có thể chống lại được mị lực của tiền tài?

Thiếu niên Kỷ Kiêu tâm trí không được kiên định như mấy năm sau, rơi vào hoài nghi chính mình.

**

Mấy ngày kế tiếp, Lộ Nhậm hoàn toàn giống như một học sinh bình thường, mỗi ngày tham gia khoá thực tiễn.

Chuyện Lộ gia tiểu thiếu gia mất tích cả buổi tối, giống như chưa từng xảy ra. Trong toàn khoá thực tiễn, Lộ Nhậm không liên lạc được với bất cứ người Lộ gia nào.

Thời gian khoá võ đạo đầu tiên của Lộ Nhậm, lấy một loại trạng thái thuận lợi lại quỷ dị mà kết thúc.

Sân bay đệ nhất Đông Châu

Xe buýt của trung học Kỳ Lân đã chờ ở cửa, Lộ Nhậm sau khi cầm hành lý, xoay người đi về hướng bãi đỗ xe tư nhân.

Trước khi cậu trở về, đã gọi điện thoại cho tài xế. Điện thoại ngoài ý muốn được nghe, Lộ Nhậm liền bảo người chờ ở bãi đỗ xe.

Tài xế của Lộ Nhậm là bố của Mục Thanh Đồng, thái độ trong điện thoại không có thay đổi, chỉ là xin Lộ Nhậm đưa theo Mục Thanh Đồng.

"Mục Thanh Đồng, đi thôi, đừng chen xe buýt trường làm gì." Lộ Nhậm vẫy tay với bên kia.

Mục Thanh Đồng nói một câu với các bạn học đang tụ tập bên cạnh, lúc này mới kéo hành lý chạy tới.

Mục Thanh Đồng trên đường gặp được Kỷ Kiêu, dừng lại chào hỏi.

"Cậu muốn đi cùng chúng tôi không?"

Kỷ Kiêu vốn định từ chối, sau lại lại nghe Lộ Nhậm vênh váo cất giọng, nói.

"Mục Thanh Đồng, cậu đúng là mượn hoa dâng phật." Cậu ngừng một chút, "Có điều cũng được thôi, Kỷ Kiêu, lại đây cầm đồ đi."

"......"

Đám người tụ tập phát ra tiếng thì thầm, mặt Mục Thanh Đồng đỏ bừng, Kỷ Kiêu ngược lại trực tiếp đi qua.

Hắn nhận lấy hành lý trong tay Lộ Nhậm: "Đi thôi."

Lộ Nhậm xoay người liền đi luôn, cũng không gọi Mục Thanh Đồng.

Mục Thanh Đồng nhìn bóng dáng hai người sóng vai rời đi, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy cơ, y bước nhanh đuổi theo.

***

Chuyên mục giải nghĩa

[1] Võ nhị đại: con nhà võ đời thứ hai

[2] Đạo bất đồng bất tương vi mưu. 道不同不相为谋。

[dào bù tóng bù xiāng wéi móu] người không đi cùng trên một con đường, thì không thể cùng nhau bàn mưu kế. Ý chỉ người không có cùng ý kiến hoặc chí hướng thì không thể làm việc cùng nhau được.