Chương 22: 'Xử' Tiền Lý(2)

Edit - beta: Axianbuxian12

Vài phút trước, trong lúc Mục Thanh Đồng ngất xỉu, tình thế trong sân đột ngột thay đổi.

Một tiếng nổ lớn, Tiền Lý vài giây trước còn đứng ở nơi đó đột nhiên bay ngược ra ngoài, tốc độ còn nhanh hơn mấy lần so lúc Lộ Nhậm bay ra.

Giữa sân đấu vì một trận bạo nổ năng lượng này mà bị lõm xuống vài phần.

Những việc này đều xảy ra trong nháy mắt.

Hành động bị đánh bay ban nãy của Lộ Nhậm, bây giờ xem ra ngược lại càng giống như là một cuộc sắp xếp tuyệt diệu.

Nếu cậu có thể đứng lên, vậy chứng tỏ bị đánh bay là giả, dựa thế rời khỏi khu vực trung tâm bạo nổ năng lượng ngũ hành mới là sự thật.

Tất cả người xem trong sân, đều yên tĩnh lại, nín thở.

Kết thúc rồi?

Trong bụi đất mù mịt, có một người đứng dậy.

Chỉ có một người, mọi thứ đã kết thúc.

Người đứng dậy chính là Lộ Nhậm, thân hình cậu như cây tùng đĩnh bạt, tư thái nhàn tản, thong thả ung dung đi về hướng ghế trọng tài.

Lộ Nhậm đi đến mép sân, ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với trọng tài đang trợn mắt há mồm.

"Nên tính giờ rồi chứ."

"À." Trọng tài theo bản năng bấm giờ.

Sau 3 phút, Tiền Lý vẫn không thể đứng dậy, trận đấu kết thúc.

Từ đầu tới cuối, Lộ Nhậm giống như cậu nói như vậy, không hề ra khỏi sân một bước.

"Lộ Nhậm thắng."

Sau khi tuyên bố kết quả, Lộ Nhậm mới bước ta khỏi sân, đi tới chỗ Tiền Lý ngã xuống. Cậu cúi đầu, cười tủm tỉm nhìn Tiền Lý.

Tiền Lý lúc này, muốn cưỡng ép mình đứng dậy, lại phát hiện trong đan điền trống rỗng, toàn bộ mộc hỏa chi khí tích trữ bên trong đều biến mất không còn lại gì.

Mà kinh mạch gần chỗ đan điền, cũng vỡ vụn từng đoạn, không biết còn có khả năng chữa được hay không.

Tiền Lý sợ hãi cực độ, sau khi khôi phục lý trí, lại nhìn Lộ Nhậm mới phát hiện ra rất nhiều chỗ không thích hợp.

Trên trán Lộ Nhậm, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.

"Tại..tại sao lúc nãy cậu phải như vậy."

Lộ Nhậm cười vô cùng hòa ái dễ gần: "Đương nhiên là trêu đùa cậu rồi, hôm nay tôi chơi rất vui."

"Cậu!!!"

Cảm giác nhục nhã đột nhiên xuất hiện, một màn lúc trước, đều hoàn toàn biến thành bóng đêm dày đặc ập tới trước mặt.

"Không thể nào! Cậu không thể mạnh như vậy được!" Tiền Lý hét lên.

Lộ Nhậm khom lưng, cúi sát vào Tiền Lý, nói một câu: "Tôi từng là người Lộ gia mà."

"Cậu, cậu chắc chắn đã dùng thuốc! Tôi muốn kiểm tra!"

"Được thôi."

Lúc Hà hiệu phó quay lại, đúng lúc nghe được những lời này, tức đến suýt nữa thì ngã ngửa ra.

Cái đồ ngu Tiền Lý này!

Hai mươi phút sau, người của hiệp hội cổ võ giả tới hiện trường.

Lộ Nhậm đứng ở một bên, biểu cảm thoải mái, dường như cũng không lo lắng kết quả kiểm tra.

Bộ dạng vừa nãy, là Lộ Nhậm nhường.

Hiệp hội cổ võ giả chịu trách nhiệm đốc thúc và bảo vệ quyền lợi của cổ võ giả, chỉ có cổ võ giả mới có thể nhờ hiệp hội cổ võ giả đưa ra vật để kiểm tra. Mà hiệp hội cổ võ giả, không phải nơi Lộ gia có thể thao túng.

Ở trong mắt hiệp hội cổ võ giả, Lộ gia chẳng là cái gì cả, đương nhiên cũng sẽ không thiên vị trong lúc kiểm tra.

Kiểm tra đo lường rất đơn giản, lấy máu là có thể kiểm tra ra có phải dùng thuốc cấm hay không.

Tiền Lý nếu đã dám đề xuất kiểm tra, đương nhiên là có chỗ dựa. Người thần bí đã nói, đây là thuốc mới, chưa từng có xuất hiện, trong bất kì loại kiểm tra nào cũng không thể kiểm tra ra được.

Hắn ta cũng tự kiểm tra qua, thật sự không có bất kì khác thường gì.

Sau khi rút máu, người giám sát của hiệp hội cổ võ giả cầm ống máu chuẩn bị ra xe ở bên ngoài để kiểm tra.

Lộ Nhậm mở miệng: "Từ từ đã, tôi muốn xin kiểm tra thêm một nội dung."

Cậu mỉm cười, rất lễ phép: "Kiểm tra là bạn học Tiền Lý đề xuất, cùng là người phải tham gia kiểm tra, đưa ra thêm một nội dung kiểm tra không quá đáng chứ?"

Sau khi người giám sát suy xét một chút, gật đầu.

Tiền Lý lúc này mới nhận ra chuyện này không ổn, chỉ là thời gian đã muộn, ống máu đã tới tay người quyết định, tuyệt đối không có khả năng lấy về.

Trong lúc chờ đợi kết quả kiểm tra, bất kì ai cũng không thể rời đi, bao gồm cả người xem.

Không khí trong sân đấu có hơi căng thẳng, hình ảnh trên màn hình lớn còn dừng tại thảm trạng của Tiền Lý sau khi bị đánh bay.

"Mày cảm thấy kết quả sẽ thế nào?"

"Chắc chắn là Lộ Nhậm dùng thuốc, một tên phế vật như cậu ta, sao có thể đột nhiên mạnh như vậy được?"

"Khó mà nói, mày xem vẻ mặt của bọn họ kìa......"

Tiền Lý ngồi ở mép sân, sắc mặt trắng bệch, trên trán toàn đều là mồ hôi. Nhiệt huyết lui đi, lúc này hắn ta mới nhận ra chút không đúng.

Người cho hắn ta thuốc, nói thuốc này tuyệt đối không có tác dụng phụ, nhưng Lộ Nhậm thêm một kiểm tra nữa là có chuyện gì?

Nếu thật sự bị kiểm tra ra, tiền đồ của hắn ta liền xong luôn.

Không khí bên Lộ Nhậm này lại thoải mái hơn nhiều. Cậu duỗi eo, dựa về phía sau, trên sườn mặt trắng muốt như ngọc có một vết máu, ngược lại càng tăng thêm vài phần đặc biệt thu hút người khác.

Kỷ Kiêu ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi: "Vết thương sao rồi?"

Lộ Nhậm không nói lời nào, đưa tay ra trước mặt Kỷ Kiêu.

Kỷ Kiêu: "?"

"Coca."

Kỷ Kiêu muốn đưa qua, lại nhớ tới hồi này mình đã uống một ngụm, đột nhiên có hơi do dự.

Lộ Nhậm không kiên nhẫn, trực tiếp cướp lấy, ngửa đầu uống.

"......" Kỷ Kiêu cảm thấy, vẫn là không nói gì thì tốt hơn.

Sau khi giải khát, Lộ Nhậm thấy vẻ mặt Kỷ Kiêu rất bình tĩnh, giống như chuyện xảy ra trước mắt đều không đáng nhắc tới.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy không vui, mở miệng khıêυ khí©h: "Này, sau khi xem xong, cậu cảm thấy thế nào?"

"Rất hay."

"Vậy đánh với cậu một trận?"

Kỷ Kiêu có chút cạn lời, phát hiện cảm giác Lộ Nhậm đem tới cho người khác hoàn toàn không giống với vẻ ngoài, căn bản chính là một tên cuồng chiến đấu.

Bây giờ có lẽ hắn đã thăm dò rõ ràng tính cách của Lộ Nhậm, khi nào nên vuốt lông, mới sẽ không làm Lộ Nhậm trở mặt bỏ đi.

"Biểu hiện ban nãy của cậu rất tuyệt, khi Tiền Lý dùng hết sức rồi, không chịu được nữa liền ra tay, tấn công đan điền, một chiêu đánh tan, cho dù là nắm bắt thời cơ hay là kỹ thuật đều đạt tới đỉnh cao."

Lộ Nhậm nghe được lời hay, là Kỷ Kiêu khí vận chi tử của tuyến này, động hay không đều mở ra hình thức ngược người ta - Kỷ Kiêu - đang khen cậu đó.

Cậu cười tủm tỉm vỗ vỗ Kỷ Kiêu: "Anh em tốt, đợi lát nữa mời cậu ăn cơm."

Giữa lúc hai người nói chuyện, Mục Thanh Đồng đã đi tới. Y vừa mới mới trèo lên thì thấy trên sân đấu đã không còn ai. Mục Thanh Đồng vốn cho rằng Lộ Nhậm đã thua, lúc vội vã chạy xuống, nghe mọi người nghị luận hình như lại không phải như vậy.

Lộ Nhậm vậy mà lại thắng, còn thắng được vô cùng đẹp, quả thực là đùa giỡn Tiền Lý trong lòng bàn tay.

Mục Thanh Đồng không thể tin được, Lộ Nhậm rõ ràng là phế vật không thể tập võ, tại sao lại như vậy.

Y hỏi: "Lộ Nhậm, có chuyện gì vậy? Không phải đã kết thúc rồi sao?"

Lộ Nhậm phất phất tay, giống như đuổi ruồi: "Hỏi anh cậu đi, đừng chặn không khí tươi mát của tôi."

Mục Thanh Đồng chán nản, đang muốn nói gì đó, lại thấy người giám sát của hiệp hội cổ võ giả vừa rời đi đã quay lại.

Sắc mặt ông ta không tốt lắm, rất nghiêm túc.

Hà hiệu phó thấy thế, đứng dậy tiến ra đón dường như muốn nói gì, lại bị nhân viên công tác bên cạnh ông ta ngăn lại.

Người giám sát trực tiếp đi lên bục, giương giọng nói: "Kết quả kiểm tra ......"

Thực lực ông ta lớn mạnh, không cần microphone, giọng nói cũng có thể truyền vào tai mỗi người ở đây một cách ràng.

"Lộ Nhậm, kết quả kiểm tra, không dùng thuốc; Tiền Lý, kết quả kiểm tra, dùng thuốc tăng thực lực trong thời gian ngắn, vì cạnh tranh không chính đáng, trong vòng hai năm không cho phép xin đấu võ và khiêu chiến tháp cao."

Một mảnh ồ lên, toàn bộ giáo viên học sinh đều ngây người.

Người giám sát dừng một chút, tiếp tục nói: "Quý trường học hôm trước thông báo chuyện Tiền Lý kết đan điền trở thành cổ võ giả, Tiền Lý kết đan điền trở thành cổ võ giả là sự thật đã định, tôi sẽ không lấy xoá tên. Chỉ là ở đây báo cho các vị bạn học, tương lai các em có vô hạn khả năng, kết đan điền chỉ là một thành tựu nhỏ bé nhất không đáng kể. "

Mọi người đều yên tĩnh lại, ngừng thở chờ ông ta nói tiếp.

"Đừng vì lợi ích nhất thời trước mắt, trả giá bằng đốt đi tiềm năng để kết đan điền, đây là huỷ hoại tương lai của các em."

Nói xong những lời này, người giám sát đi xuống bục.

Lúc đi qua người Hà hiệu phó, ông ta dừng lại.

"Tiền Lý chỉ là một học sinh, không có năng lực lấy được loại bí dược này, tôi sẽ tiếp tục điều tra. Còn về hành vi biến mất trong lúc đấu võ của ông, tôi sẽ cũng sẽ cho xử phạt thích đáng."

Trên mặt Hà hiệu phó mang theo tươi cười, nói: "Nên vậy."

Ông ta nhìn qua không để ý, trên trán lại đổ một giọt mồ hôi.

Tận đến một lúc sau khi người giám sát rời đi, người xem trong sân mới như tỉnh lại từ trong mộng, qua lời nói ban nãy nhận ra có hơi sai sai.

"Vậy là có ý gì?"

"Tôi nghe thấy sao giống như là, Tiền Lý kết đan điền là nhờ uống thuốc?"

"Hắn ta điên rồi sao? Vậy mà lại uống thuốc? Vì cử đi học à?"

"Cử đi học lần này bị ngâm nước rồi......"

"Đừng quên, điểm tích phân của hắn ta bây giờ chính là bị trừ còn có 50, còn bị phạt trong hai năm không được đề ra đấu võ, cử đi học cái gì, đợi mà thôi học đi."

Lộ Nhậm chẳng chút quan tâm tới kết cục của Tiền Lý, cậu cầm lấy áo khoác để trên chỗ ngồi, vắt lên vai: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Lộ Vinh ở trên đài chủ tịch, từ đầu tới cuối đều giữ im lặng, dù Mục Thanh Đồng tới đây liên tục truy hỏi, hắn ta cũng là không nói một lời.

Tận đến khi Lộ Nhậm rời đi, hắn ta mới đứng dậy.

***

Ngày nghỉ thu đầu tiên, Lộ Nhậm ngủ đến khi tự tỉnh.

Cậu mở mắt, đón chào cuộc sống hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện.

Cho dù cơ chế tu sửa cốt truyện dẫn đến cốt truyện thay đổi nhưng hình như vận hết sức muốn gϊếŧ chết cậu, lại không thể cưỡng ép Lộ Nhậm làm ra chuyện thân bất do kỷ.

Cho dù là chấp nhận thách đấu của Tiền Lý hay là bại lộ thực lực trước mặt toàn trường, đều là Lộ Nhậm đang thử.

Cậu đang thử lực khống chế của cốt truyện cuối cùng đã yếu tới trình độ nào tồi, từ nay về sau có thể tùy tâm sở dục làm chính mình hay không.

Tiểu Quân thấy Lộ Nhậm tỉnh lại, vấn đề nó nghẹn cả đêm phun hết

【 Hôm qua trước khi cậu ngủ, tại sao chém đinh chặt sắt nói tác dụng của cốt truyện đang suy yếu, mục tiêu của chúng ta sắp đạt được? 】

Tâm trạng Lộ Nhậm tốt, kiên nhẫn cũng được.

"Hôm qua ta đánh Tiền Lý, còn là dưới mắt tất cả mọi người, ở trước mặt vai chính của tuyến này là Kỷ Kiêu và Mục Thanh Đồng."

【Cho nên? 】

"Dựa theo tính cách của cốt truyện lúc trước, vì tránh cho thiết lập của pháo hôi quan trọng là Lộ Nhậm sụp đổ, chắc chắn sẽ cứng rắn cướp thân thể của ta, sau đó lấy trạng thái của một phế vật thua trận."

Tiểu Quân hiểu ra.

Lộ Nhậm có thể ở trước mặt nhân vật chính thể hiện ra giá trị vũ lực khác với thiết lập, vẫn không bị khống chế, thể hiện lực khống chế của cơ chế tu sửa cốt truyện đã giảm tới cực điểm rồi.

【 Nhưng, nếu cậu làm như vậy, nguy hiểm quá lớn, nếu thật sự bị khống chế, vậy Tiền Lý đánh chết hoặc đánh cậu tàn phế thì làm sao? 】

Lộ Nhậm cười cười, xoay người ngồi dậy.

"Dù sao đời này cũng là niềm vui ngoài ý muốn, so với thân bất do kỷ, không bằng đánh cược một trận đẹp đẽ."

Cậu không nói thêm gì với Tiểu Quân nữa, hôm nay là ngày sinh nhật 18 tuổi đầu tiên thật sự thuộc về Lộ Nhậm, cậu còn có việc quan trọng phải hoàn thành.

Lộ Nhậm muốn đi hiệp hội cổ võ giả đăng ký.

Sau khi đăng kí hồ sơ ở hiệp hội cổ võ giả, mới có thể nhận nhiệm vụ săn tiền thưởng, nhằm vào thị trường mua bán vật tư của cổ võ giả, thậm chí còn có thể đăng ký tiến hành khiêu chiến tháp cao.

Khiêu chiến tháp cao tục xưng là "Đả Tháp", bốn lục địa đông nam tây bắc, đều có một tòa tháp cao. Kỷ Kiêu mấy năm sau, chính là tông sư tọa trấn đỉnh tháp Đông Châu.

Số tầng của cổ võ giả khiêu chiến, thể hiện cho vinh dự, cũng thể hiện cho địa vị và lợi ích thực tế.

Lộ Nhậm chính là hướng về phần lợi ích này, cậu bây giờ quả thực chính là một tên hai bàn tay trắng nghèo kiết xác, nếu không tìm nơi nào kiếm ra tiền, ngay cả phí nhà ở cũng không đóng nổi.

Cậu muốn học đại học cổ võ, trải qua cuộc sống thuộc về mình mà chưa một lần được trải qua. Tác dụng không thể thay thế nhất của đại học cổ võ, là rèn luyện võ đạo chi tâm.

Nói đơn giản, Lộ Nhậm muốn đăng ký trở thành cổ võ giả, đi Đả Tháp, sau đó lấy được một phần trợ cấp ổn định để học đại học.

Hiệp hội cổ võ giả ở phía nam thành phố, nơi đây ở gần hắc phố, dân cư đông đúc lại có chút hỗn loạn.

Lộ Nhậm đi taxi tới, trong suy nghĩ của Lộ tiểu thiếu gia, không có khái niệm đi phương tiện giao thông công cộng.

Sau khi tới đích, Lộ Nhậm mở cửa xe xuống xe, lấy điện thoại ra trả tiền.

【Giao dịch thất bại. 】

"......"

Lộ Nhậm sững sờ một chút, nói: "Bác tài, xin lỗi, xin đợi một chút."

Tài xế là một ông chú 40 tuổi, cười nói: "Chàng trai, không sao, không vội."

Lộ Nhậm thay đổi thành thẻ, thử lại, vẫn nhắc nhở giao dịch thất bại.

Cậu gọi điện thoại cho ngân hàng, được trả lời là thẻ tín dụng đã bị khoá rồi.

"......" Lộ Nhậm rơi vào im lặng.

Cậu thấy tài xế tuy rằng không thúc giục, nhưng lông mày lại bắt đầu nhíu lại.

Lộ Nhậm chưa từng xấu hổ như vậy, cậu sờ hết một lượt túi từ trên xuống dưới, cũng không thể lấy ra một đồng nào.

Nhưng đúng lúc này, cứu tinh xuất hiện.

"Lộ Nhậm?"

Lộ Nhậm quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Kiêu.

Kỷ Kiêu lúc này, trong mắt Lộ Nhậm đã không còn là Kỷ Kiêu bình thường, mà là quanh thân toả ra ánh sáng lấp lánh thánh khiết của chúa cứu thế.

"Kỷ Kiêu ~" một tiếng này Lộ Nhậm thật sự là rung động tâm can trời đất.

Kỷ Kiêu bước chân đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.

Lộ Nhậm thấy bước chân hắn vừa động, dường như muốn chạy.

Thời khắc mấu chốt, Lộ Nhậm sao có thể để cứu tinh chạy mất.

Cậu tiến lên ôm lấy vai Kỷ Kiêu, thấp giọng nói: "Anh em, giang hồ cần cứu gấp."

"Sao vậy?"

Kỷ Kiêu dù sao cũng là người trong sách chính trực, không làm được chuyện bỏ rơi bạn bè, cho dù lúc này Lộ Nhậm nhiệt tình có hơi không bình thường.

"Cho tôi mượn một trăm đi."

Kỷ Kiêu lấy ví tiền trong túi ra, đưa cho Lộ Nhậm.

Tạm biệt chú tài xế mất hết kiên nhẫn, Lộ Nhậm thở dài một hơi, trả ví tiền cho Kỷ Kiêu.

"Ngày mai trả tiền cho cậu."

Kỷ Kiêu khẽ lắc đầu: "Không cần."

Lộ Nhậm: "Lộ Nhậm tôi không bao giờ thiếu tiền người khác, cậu không nhận cũng phải nhận, không muốn nhận thì ném vào thùng rác."

"......" Kỷ Kiêu chọn đổi chủ đề, "Cậu tới đây có việc à?"

Lộ Nhậm vốn không muốn nhiều lời với Kỷ Kiêu, nhưng vừa mượn tiền, trở mặt không nhận người thì không hay lắm.

"Tôi đi hiệp hội cổ võ để đăng ký."

Kỷ Kiêu: "Đúng lúc tôi cũng qua bên đó có việc, đi cùng nhau đi."

"Chuyện gì? Không phải là cậu tìm cái lý do muốn đi cùng tôi đấy chứ."

"Đi nhận trợ cấp của người nhà."

Lộ Nhậm nghe xong, cảm thấy lý do này không thể cãi lại, chỉ đành bất đắc dĩ đi cùng đường với Kỷ Kiêu.

Kỷ Kiêu nói người nhà, chính là bố nuôi bị nội thương tái phát còn đang nằm ở viện của hắn kia. Bố nuôi Kỷ Kiêu là cổ võ giả đã ở ẩn, cơ sở võ học của hắn chính là bố nuôi dạy.

Từ thân thủ chắc chắn của Kỷ Kiêu có thể nhìn ra được, ông bố nuôi này lúc còn trẻ là một nhân vật đấy.

Hiệp hội cổ võ giả độc chiếm cả một toà nhà, tầng một là đại sảnh tiền thưởng, các loại nhiệm vụ tiền thưởng đều đăng ở chỗ này.

Tầng hai là văn phòng xử lý các loại sự vụ, nơi Kỷ Kiêu và Lộ Nhậm muốn tới ở chỗ này.

Lộ Nhậm ngồi xuống, điền một đống tờ khai, một lúc sau nhận được một câu trả lời.

"Xin lỗi, thân phận của ngài đã bị gạch bỏ, tạm thời không thể xử lý thủ tục chứng nhận cổ võ giả."

"......"

Lộ Nhậm ngây ra, cậu nhớ tới thoát khỏi cốt truyện rồi phải tự lực cánh sinh, nhưng không nghĩ tới còn sẽ dẫn tới cậu sẽ hoàn toàn bị xoá sổ.

Cậu hỏi: "Gạch bỏ thân phận? Là ai làm?"

"Người giám hộ của ngài, hơn nữa đối phương đưa ra lý do chính đáng."

Ô kê.

Không cần hỏi nhiều, Lộ Nhậm liền biết chuyện này là thế nào rồi. Tất cả đều là Lộ Vinh làm, người giám hộ của cậu là Lộ Vinh, lý do đương nhiên là muốn trả thân phận lại cho Mục Thanh Đồng đã được tìm về.

Lộ Nhậm đã thấy nhiều đấu tranh gia tộc, nhưng giống Lộ Vinh tu hú chiếm tổ đến nước này, thật sự là lần đầu tiên.

Lộ Nhậm có thể xác định mình là huyết mạch Lộ gia, vậy Lộ Vinh trước sau nhằm vào cậu, nuôi phế cậu, thậm chí gϊếŧ chết cậu, khẳng định không phải người Lộ gia.

Câu chuyện phía sau, giờ không phải lúc truy cứu, khó khăn lớn nhất trước mắt Lộ Nhậm, là đăng kí ở hiệp hội cổ võ giả.

"Sao vậy?"

Cùng là một câu hỏi, cùng là một người tới.

Khi Lộ Nhậm quay đầu lại, đã không còn gánh nặng tâm lý nào, dù sao mất mặt trước nhiều người, không bằng mất mặt trước một người.

Cậu nói đại khái chuyện gạch bỏ thân phận với Kỷ Kiêu, sau lại bắt đầu mặt ủ mày ê thở dài.

Kỷ Kiêu nghe xong, nhíu mày: "Chuyện này Lộ gia làm không khỏi quá quá đáng, cho dù cậu không phải con cái Lộ gia......"

Lộ Nhậm nâng cằm lên, cắt ngang: "Ai nói tôi không phải con cái Lộ gia, cả người khí chất, thiên phú trác tuyệt như tôi, ngoài là con cái Lộ gia còn có khả năng khác sao."

Kỷ Kiêu cười khẽ một tiếng, gật đầu đồng ý: "Nói rất có đạo lý, vậy cậu có nghĩ tới làm thế nào để lấy lại tất cả thứ thuộc về mình hay chưa?"

Lộ Nhậm nói: "Cái kế hoạch này đương nhiên là có, bước đầu tiên chính là, khôi phục thân phận."

Cậu thở dài: "Một đồng làm khó anh hùng hảo hán, bây giờ tôi là người không có hộ khẩu, ngay cả tài khoản ngân hàng cũng bị khoá lại, một bước khó đi."

Kỷ Kiêu vỗ vỗ tiểu thiếu gia gặp nạn chán nản: "Không sao, tôi có quen một người ở hắc phố, có thể giúp cậu làm một chứng minh thư tạm thời."

"Thân phận giả? Lộ Nhậm tôi không dùng tên của người khác tên."

"Không, không cần tên người khác, là thân phận thật sự thuộc về cậu."

Khi Kỷ Kiêu nói những lời này, đôi mắt nhìn nơi xa, cả người trở nên có chút không giống như mọi khi.

Lộ Nhậm cảm thấy kỳ lạ, đang định nói gì đó, liền cảm thấy điện thoại trong túi rung lên mãnh liệt.

Loại thời điểm này, cậu không muốn phản ứng Tiểu Quân, nhưng Tiểu Quân lại bắt đầu nổi điên, ý thức mãnh mẽ trực tiếp tiến vào đầu Lộ Nhậm.

【Ahhhhhh! 】

Trong đầu Lộ Nhậm quanh quẩn tiếng thét chói tai, sau đó Tiểu Quân khóc hu hu lên, cảm xúc nó quá mức kích động thậm chí mở ra chức năng khóc luôn.

Lộ Nhậm bị Tiểu Quân khóc làm chẳng hiểu chuyện gì, đầu còn ong ong vang lên, cũng chẳng còn sức lực nói chuyện với Kỷ Kiêu nữa.

Cậu vẫy vẫy tay: "Tôi có việc đi trước, cậu cứ làm tiếp đi."

Ra khỏi hiệp hội cổ võ giả, Lộ Nhậm móc điện thoại ra, nghiến răng nghiến lợi nói với Tiểu Quân đang khóc bù lu bù loa trong đầu cậu: "Mi cút về điện thoại ngay cho ta."

Đoạn đường lúc sau, mặc kệ Lộ Nhậm hỏi thế nào, Tiểu Quân cũng không muốn nói nguyên nhân mình nổi điên nữa.

Chuyện có một thì có hai, có hai liền có ba.

Hôm nay có lẽ là ngày Lộ Nhậm xui xẻo nhất, cậu vừa đến cổng tiểu khu liền bị ngăn lại.

Đây là tiểu khu cao cấp, quản lí ra vào rất nghiêm khắc.

"Lộ tiên sinh, rất xin lỗi, bây giờ ngài đã không còn là hộ gia đình ở đây, không được phép tiến vào tiểu khu."

Không cần hỏi nhiều, Lộ Nhậm liền biết tình huống là như thế nào. Cậu cũng không dây dưa, xoay người liền trở lại ven đường.

Bây giờ Lộ Nhậm bị cơ chế tu sửa cốt truyện xoá bỏ tồn tại, coi như một thứ bị vứt đi.

Dưới tác dụng của cơ chế, Lộ Vinh gạch bỏ thân phận của cậu, lấy lại phòng ở, những hành động lật lọng này, đều trở nên hợp lý.

Nói tóm lại, hành vi của Lộ Vinh vẫn là trên logic cơ bản, chỉ là cơ chế tu sửa cốt truyện làm hành vi của hắn cực đoan hóa. Thông qua những thủ đoạn này, ép Lộ Nhậm tới cùng đường.

Tóm lại, chính là muốn Lộ Nhậm cút khỏi tầm mắt của vai chính.

Cậu lấy điện thoại ra, im lặng.

Tiểu Quân có hơi lo lắng, hỏi: 【 Nếu không, cậu thử rời nơi này xem? Sau khi đến thành phố khác đăng ký trở thành cổ võ giả lại trở về? 】

Lộ Nhậm cười cười: "Chẳng lẽ mi không phát hiện, tất cả những thứ này đều là đang ép ta rời khỏi nơi này à, cơ chế tu sửa cốt truyện đúng là nôn nóng."

"Dục tiên sử kì vong, tất tiên sử kì cuồng[1], chứng minh kế hoạch của ta có tác dụng, cho nên càng không thể rời đi."

Tiểu Quân ít khi nghe thấy mấy lời đạo lí từ miệng Lộ Nhậm, lẩm bẩm hỏi: 【 Thật sao? Nghe có vẻ rất lợi hại. 】

"Lừa mi đấy, ta chính là thích đối nghịch với người khác mà thôi, người khác muốn ta làm gì, ta càng không làm."

Tiểu Quân chán nản, rồi lại cảm thấy đây mới chính là Lộ Nhậm.

Mặc kệ nói thế nào, Lộ Nhậm vẫn phải giải quyết vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại. Cậu thở dài, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại vang lên rất nhiều lần đều không có ai nhận, Lộ Nhậm tắt máy, bĩu môi nói: "Quả nhiên, người khác đều không thể dựa vào được, Kỷ Kiêu mày rậm mắt to này vậy mà cũng không nhận điện thoại."

Vừa nói xong, điện thoại liền vang lên.

"Lộ Nhậm, lúc nãy tôi đang tắm, có việc gì vậy?"

Lộ Nhậm trực tiếp hỏi: "Chuyện thân phận cậu nói kia, có thể giải quyết nhanh chút không?"

Kỷ Kiêu nói: "Người bạn kia của tôi, đi ra ngoài săn thú rồi, phải một tuần mới trở về."

Hắn dừng một chút, hỏi: "Có phải bây giờ cậu có gì khó khăn hay không?"

"Sao có thể chứ, tôi chính là tùy tiện hỏi chút thôi."

Nói xong, Lộ Nhậm liền cúp điện thoại.

Tuy rằng cậu nghèo, cũng không đến mức phải cầu cứu Kỷ Kiêu.

Phải biết rằng, ngay hai ba hôm trước, cậu vẫn là ông chủ của Kỷ Kiêu, còn tài đại khí thô quăng một số tiền cho Kỷ Kiêu.

Lộ Nhậm cậu cho dù ngủ công viên ngủ gầm cầu ngủ trên cây, cũng tuyệt đối sẽ không tìm Kỷ Kiêu giúp đỡ.

Tuyệt đối không!

***

Chuyên mục giải nghĩa

[1] Câu gốc là "Thiên dục kì vong, tất tiên lệnh kì cuồng" [天欲其亡 必先令其狂] ý là "Khi trời muốn diệt kẻ nào thì kẻ đó phải bị làm cho phát cuồng trước."

Tác giả đã sửa thành "Dục tiên sử kì vong, tất tiên sử kì cuồng" [欲先使其亡 必先使其狂] nghĩa là muốn khiến người nào chết phải làm người đó điên cuồng trước.