Chương 1

Hứa Phán nhúng khăn lông vào nước, gạt tóc mái của Hứa Trạm sang một bên, từ trán đến má nhẹ nhàng, chậm rãi, khăn nóng làm ẩm làn da khô từng chút một, Hứa Phán cẩn thận gấp góc khăn lau đi cho anh trai, lại lau phần râu cho anh.

Đó là một khuôn mặt khô ráp.

Đôi má gầy gò của anh ấy hóp lại , da mặt khô ráp, giống như một chiếc lá bắp cải bị sương muối đánh tan, nhưng con ngươi đen láy, sáng ngời, xương cốt ưu việt, vẫn có thể nhìn ra một chút vẻ đẹp trai anh tuấn, Hứa Trạm nhắm mắt lại thở nhẹ đến mức không thể nghe thấy.

Hứa Phán mở cửa để Lâm Thư Dự tiến vào.

Khuôn mặt thanh tú của Lâm Thư Dự đầy nét tinh xảo, nở nụ cười rạng rỡ, ôm một con gấu nhỏ, vừa mở miệng đã phát ra một chút tính trẻ con

“ Phán Phán, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, anh dâu."

Cô hôn lên má trái phải của Hứa Phán một cái, ướt dầm dề, Hứa Phán đang định lau thì Lâm Thư Dự mím mím môi đỏ mọng, "Không được lau, lau có nghĩa là anh không thích em nữa."

Hứa Phán trấn an, "Không sao, không xoa, không xoa nữa."

Lâm Thư Dự lúc này mới hài lòng, leo lên giường Hứa Trạm, "A Trạm, A Trạm, chơi với em."

"Ây ây, anh dâu, đừng đè anh em."

Hứa Phán kêu Lâm Thư Dự ngồi bên giường chuẩn bị bữa sáng cho hai người họ.

Cậu đã chăm sóc được một tuần rồi.

Hứa Phán là em trai cùng cha khác mẹ của Hứa Trạm. Là đứa con ngoài giá thú, cậu không thân thiết với người thừa kế và anh cả, cũng như chưa nói quá mấy câu với anh dâu.

Cậu đã đi học một tuần trước và nhận được cuộc gọi từ người anh thứ hai ở nhà, nói cậu đến bệnh viện để đi cùng với anh ta.

Hứa Phán còn chưa biết là ai bị bệnh, khi đến bệnh viện thì Hứa Trạm đã bị liệt từ ngực trở xuống, Lâm Dư Thư ngốc không bằng trẻ mẫu giáo.

Ngoài việc bị sốc, Hứa Phán càng thở dài và thương cảm.

Chủ tịch toàn năng bị liệt, tập đoàn Hứa Trạm như bị hổ rình mồi, các anh chị em còn an bài tên là chăm sóc cho mỗi người bọn họ, thực tế chính là chế giễu nhục mạ.

Hứa Phán không chịu nổi liền nóng nảy,

"Mấy người lần lượt từng người đều hả hê! Con mịa nó còn có nhân tính không? Còn có lương tâm không? Tôi sau này sẽ hầu hạ anh trai và anh dâu!" Khi anh tôi bình phục, tôi sẽ xem mấy người còn sống nhe răng hay không. Phật không độ mấy đứa ngốc! "

Các anh chị em đều choáng váng vì lời mắng mỏ, sau khi phản ứng lại, Hứa Phán cũng bị xóa bỏ khỏi Hứa gia.

Cậu cứ như vậy rời đi, rõ ràng nó là trong cuộc tranh chấp gia đình nhưng bên cậu lại bị yếu thế.