Chương 1: Cậu muốn quyến rũ vợ của Phương Thành Vân

“Cái gì? Cậu muốn quyến rũ vợ của Phương Thành Vân!”

“Kỷ Chiêu, cậu uống lộn thuốc rồi sao? Đừng nghĩ không thông như vậy.”

Lâm Hạc thiếu chút nữa nắm lấy đầu Kỷ Chiêu mà lắc lắc, nghe xem bên trong có bị úng nước hay không.

Kỷ Chiêu tát bay bàn tay bên vai cậu, “Có gì nói đàng hoàng, đừng động thủ động cước.”

“Nói đúng hơn là chồng của Phương Thành Vân, cậu ta là nam.”

Lâm Hạc bưng rượu trên bàn uống một ngụm lớn để tỉnh táo nhưng gã vẫn không hiểu sao Kỷ Chiêu đột nhiên lại nảy ra ý tưởng này.

“Sao lại muốn làm vậy?”

“Cậu cùng Phương Thành Vân không phải rất tốt sao?”

Kỷ Chiêu không thể giải thích rõ ràng mối quan hệ của cậu và Phương Thành Vân chỉ bằng một hai câu.

Phương Thành Vân là kim chủ của Kỷ Chiêu, à là loại trao đổi xá© ŧᏂịŧ. Kỷ Chiêu tuy không thật sự rất thiếu tiền nhưng ai có thể từ chối một người đẹp trai sự nghiệp thành công lại hào phóng như vậy.

Lần đầu Kỷ Chiêu gặp Phương Thành Vũ là khi cậu đến một quán bar.

Lúc đó Kỷ Chiêu bị rượu bắn vào mắt, sau khi cậu vào nhà vệ sinh rửa ráy thì tóc ướt đẫm, đôi mắt hồng hồng trông rất đáng thương. Bản thân Kỷ Chiêu cũng cho rằng như vậy.

Đúng lúc này cậu đυ.ng phải Phương Thành Vân, có lẽ bộ dáng như một bông hoa nhỏ đáng thương này đã hấp dẫn hắn, hai người trò chuyện một lúc liền trò chuyện đến trên giường.

Lại nói tiếp, ban đầu Phương Thành Vân nghĩ Kỷ Chiêu là một thiếu niên mềm yếu đáng thương bị sa ngã, sau một đêm tình hắn rất hài lòng với thần thể Kỷ Chiêu, mở miệng muốn bao dưỡng cậu.

Kỷ Chiêu đương nhiên là đồng ý, cậu không cần bỏ ra đồng nào cũng có công cụ thoả mãn du͙© vọиɠ hơn nữa còn có thể kiếm được mấy chục vạn chuyện tốt như vậy không đồng ý thì chính là kẻ ngốc.

Phương Thành Vân là người rất ôn nhu săn sóc trong chuyện giường chiếu, hắn không phải là loại cặn bả chỉ biết quan tâm đến nhu cầu của bản thân, sau khi xong việc còn giúp Kỷ Chiêu rửa sạch lại không hỏi về cuộc sống riêng tư của cậu, điển hình là một kim chủ đủ tư cách.

Kỷ Chiêu biết Phương Thành Vân đã kết hôn, có gia đình nhưng cậu không phải loại người đạo đức gì vả lại mối quan hệ này là Phương Thành Vân chủ động bắt đầu.

Kỷ Chiêu mặc dù rất thích Phương Thành Vân, ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy vui vẻ nhưng cậu thật sự cũng không muốn phá hoại hôn nhân của người khác, đợi đến khi Phương Thành Vân chán mối quan hề này sẽ kết thúc.

Cho đến tuần trước, Kỷ Chiêu nhìn thấy Phương Thành Vân cùng chồng hắn ở trên đường, nhưng khi nhìn kỹ lại người đứng bên cạnh Phương Thành Vân cậu liền nhận ra đó là Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch và Kỷ Chiêu từng là bạn thân, hai nhà có quan hệ thân thiết, bọn họ thường xuyên gặp nhau.

Cha mẹ cậu thường hay khen Thẩm Dịch rất xuất sắc trước mặt cậu, ban đầu tình cảm của Kỷ Chiêu đối với Thẩm Dịch chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ.

Nhưng sau đó mối quan hệ bọn họ dần dần trở nên xa lạ. Mười sáu tuổi là tuổi dễ xúc động, mỗi ngày lại thấy người như thiên tiên lắc lư xuất hiện trước mắt mình, ban đêm sẽ có những giấc mộng xuân tràn ngập tình sắc.

Sáng sớm qυầи ɭóŧ bẩn, nhớ đến hình ảnh Thẩm Dịch thở hổn hển nằm trên giường cậu trong giấc mơ đêm qua, Kỷ Chiêu biết mình đã thua trên người Thẩm Dịch.

Bởi vì khí chất Thẩm Dịch như một đoá hoa cao lãnh, Kỷ Chiêu chỉ có thể yêu thầm trong lòng không dám có bất cứ suy nghĩ gì với y vì sợ ngay cả làm bạn bè cũng không thể.

Năm cậu mười chín tuổi cha mẹ cậu đều qua đời, sau đó Kỷ Chiêu ra nước ngoài du học. Lần cuối cùng cậu gặp Thẩm Dịch là ở đám tang của cha mẹ Kỷ, lúc đó Kỷ Chiêu đang mất hồn mất vía chỉ cùng Thẩm Dịch trò chuyện đôi ba câu rồi kết thúc.

Ba năm trước sau khi nghe tin Thẩm Dịch kết hôn, Kỷ Chiêu trực tiếp từ bỏ việc tỏ tình với Thẩm Dịch cũng không bao giờ liên lạc với y nữa.

Không ngờ sau nhiều năm như vậy lại có thể gặp lại Thẩm Dịch nhưng thân phận cậu xấu hổ như vậy, ngay cả việc tiến lên chào hỏi cũng không thể, dù sao hiện tại Thẩm Dịch cũng đứng cạnh Phương Thành Vân mà cậu mới tối hôm qua thôi còn cùng Phương Thành Vân ở trên giường lăn qua lộn lại.

Bảy năm đã trôi qua, Thẩm Dịch mặc dù có chút thay đổi nhưng vẫn mang khí chất thần tiên không nhiễm bụi trần, mặc dù quần áo nghiêm chỉnh trông vẫn rất có hương vị lưu manh giả danh tri thức, y như vậy liền lập tức đem tâm tư sâu tận đáy lòng Kỷ Chiêu câu ra ngoài.

Nếu Phương Thành Vân có thể trong lúc kết hôn ra ngoài bao dưỡng tình nhân, đồng nghĩa với việc cuộc hôn nhân kia của bọn họ cũng chẳng tốt lành gì.

“Ngừng.” Lâm Hạc rốt cuộc không nghe nổi nữa, “Tóm lại là, Thẩm Dịch vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng cậu.”

“Vừa lạnh lùng vừa cao quý, chậc chậc, không nghĩ tới Kỷ Chiêu cậu lại thích kiểu này.”

Kỷ Chiêu cũng không thèm để ý đên lời trêu chọc của gã: “Dù sao thì tôi cũng chỉ thích Thẩm Dịch, cậu có thể giúp tôi thân thiết với Thẩm Dịch hay không?”

Kỷ Chiêu biết mình tham lam, không chịu từ bỏ sự dịu dàng quan tâm của Phương Thành Vân còn muốn được sự yêu thích của Thẩm Dịch. Cậu không phải chưa từng nghĩ đến hậu quả nếu hai người kia biết chuyện, có thể sẽ rất khinh khủng nhưng như thế thì đã sao, Kỷ Chiêu cũng chẳng quan tâm.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Kỷ Chiêu, Lâm Hạc cuối cùng cũng thu hồi vẻ cà lơ cà phất của mình, bắt đầu nghiêm túc giúp Kỷ Chiêu nghĩ cách.

“Được rồi, để tôi suy nghĩ một chút.” Ánh mắt Kỷ Chiêu trở nên sáng ngời đầy vẻ chờ mong nhìn gã, “Nếu Thẩm Dịch là người cậu quen biết đã lâu, vậy cậu cứ làm thế này….”