Chương 1: Xem mắt

"Nghe tin gì chưa? Tống Thanh Liên chuẩn bị kết hôn rồi, đối tượng là Cố Lan, Cố tổng của tập đoàn Cố thị."

"Tất nhiên nghe rồi, đây nhất định chính là đám cưới thế kỷ! Nghe nói Cố tổng vì muốn tặng cho Tống Thanh Liên một lễ đính hôn thần tiên đã không ngần ngại chi đến hơn năm trăm triệu chỉ để mua hoa hồng trang trí lễ đường. Nhìn xem, hoa trang trí đã là giá trên trời như vậy, thế thì sính lễ, nhẫn cưới, váy cưới còn xa hoa đến mức nào!"

"Tôi thật không dám tưởng tượng, Cố tổng quá lãng mạn rồi."

"Tống Thanh Liên thật sự đáng hâm mộ."

"Cũng là mây tầng nào thì sẽ gặp mây tầng ấy. Cô xem, cùng là thanh mai trúc mã với Cố tổng, thế nhưng ai kia chẳng phải đến cả móng tay cũng không xứng đáng để so sánh với Tống Thanh Liên sao?"

"Phải, haha."

Trong gian phòng hóa trang nhỏ hẹp, chỉ có hai bàn trang điểm sơ sài, lúc này đang sử dụng chính là hai cô gái đang không ngừng tán gẫu.

Mà "ai kia" trong lời nói của họ, cũng là Tống Vịnh Nguyệt đang đứng trước cửa phòng khép hờ.

Dường như không hề nhận thấy ác ý vô hình giống như là hổ rình mồi, chực chờ xông đến cắn xé máu thịt, Tống Vịnh Nguyệt vẫn lịch sự gõ cửa, sau đó mới đi vào:

"Phân cảnh của hai chị sắp đến, xin hãy nhanh chóng tập trung."

Nói rồi, Tống Vịnh Nguyệt liền quay đầu rời đi, tùy tiện tìm một băng ghế nhỏ ngồi xuống.

Cô mở điện thoại đăng nhập vào Facebook, màn hình hiển thị bảng tin mới nhất đang dừng lại ở bài đăng từ chính chủ Tống Thanh Liên.

Đó là một tấm hình chụp giấy chứng nhận kết hôn của cô và Cố Lan, cùng với một dòng trạng thái thể hiện tình cảm hết sức ngọt ngào.

《Đương lúc thanh xuân tươi đẹp được gả cho thanh mai trúc mã của mình là một điều vô cùng hạnh phúc. Cố Lan, em nguyện cùng người trăm năm không đổi, yêu nhau đến răng long đầu bạc》

Phía dưới bài đăng là vô số bình luận chúc phúc cùng chờ mong, trong đó, bình luận nhận được nhiều lượt like và tương tác nhất đến từ tài khoản của Cố Lan:

"Ánh trăng sáng sắp gả cho tôi, tôi chính là người đàn ông may mắn nhất."

Đính kèm theo là một hình ảnh của sân khấu lễ đính hôn được trang hoàng lộng lẫy bằng vô số hoa hồng thắm đỏ.

Nhất thời, mọi người đều bị ngụm đường của cặp đôi trai tài gái sắc này làm cho tan chảy.



Tống Vịnh Nguyệt rũ mắt, trong l*иg ngực là từng trận nhói đau.

Có một câu mà hai cô gái kia nói rất đúng. Cùng là thanh mai trúc mã, nhưng so với Tống Thanh Liên, Tống Vịnh Nguyệt chẳng là cái gì cả.

Ánh mắt của Cố Lan, vĩnh viễn chỉ dừng ở trên người của Tống Thanh Liên, chưa từng chú ý đến tình cảm mà cô vẫn luôn dành trọn cho hắn.

Từ nhỏ cô đã là cái gai trong mắt của mọi người, cha ruột lạnh nhạt, mẹ kế chán ghét, em gái cùng cha khác mẹ Tống Thanh Liên lại đầy mặt khinh thường.

Trước năm 18 tuổi, cô chưa từng sống qua một ngày tốt đẹp.

Khác với Tống Thanh Liên được cha mẹ săn sóc nâng niu như báu vật, cô lại là đứa con đến cả một chút yêu thương cũng chưa từng có được.

Ngay cả đến người cô yêu, nay cũng đã trở thành chồng của người khác.

Tống Vịnh Nguyệt nhìn chằm chằm cái tên của Cố Lan hồi lâu, sau đó mới thở dài tắt đi điện thoại.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Tống Vịnh Nguyệt theo học trường nghệ thuật, hiện tại cô vẫn còn là sinh viên năm ba, bởi vì muốn kiếm thêm tiền sinh hoạt mà nhận công việc trợ lý thời vụ ở đoàn phim.

Ban đầu, Tống Vịnh Nguyệt lăn lộn không tồi, dựa vào sự gần gũi, lại không ngại mệt ngại khó mà chiếm được rất nhiều cảm tình của nhân viên trong đoàn.

Chẳng qua lại không ngờ đến, đoàn phim mà Tống Thanh Liên tham gia lại trùng hợp ở ngay sát vách, mấy lần vô tình đυ.ng phải cô ta, thân phận của Tống Vịnh Nguyệt liền bị mọi người dễ dàng bóc ra.

Không tìm hiểu không biết, khi biết rồi lại cảm thấy hết sức khó coi.

Nào là con riêng, tính khí không tốt, biểu hiện bên ngoài đều là đang giả vờ thiện lương, không chỉ ganh đua hiếu thắng, lúc đi học còn tham gia vào bạo lực học đường, thậm chí là quyến rũ bạn trai cũ của em gái.

Sau đó, thái độ của mọi người đối với cô cũng dần dần thay đổi, thường xuyên dùng ánh mắt không tốt để đánh giá cô, quá đáng hơn là ở trong tối ngoài sáng không ngừng dùng lời nói và hành động đả kích cô để mua vui.

Tống Vịnh Nguyệt đã sớm quen với thị phi, cũng không nhiều lời giải thích, dứt khoát xin nghỉ việc tại đoàn phim, hôm nay chính là ca làm cuối cùng.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ dùng của mình, sau đó cũng không chào hỏi ai liền rời khỏi phim trường.

Ninh thành tháng 4, khí hậu vô cùng nóng bức, buổi chiều nhiệt độ tăng cao, đi ngoài đường lớn không khác nào đang tự ủ mình trong phòng tắm hơi.

Tống Vịnh Nguyệt chuẩn bị bắt xe quay trở về ký túc xá đại học, đúng lúc này điện thoại bên người chợt đổ chuông, người gọi đến là thư ký riêng của cha cô.

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng của một người đàn ông trung niên.



"Xin chào tiểu thư, tôi là thư ký của ngài Tống, theo ý của ngài Tống truyền lời đến cô, 8h tối hôm nay tại nhà hàng Ánh Trăng cô có một cuộc hẹn, xin hãy đến đúng giờ."

Tống Vịnh Nguyệt hơi sửng sốt: "Ý ông là, cha tôi hẹn tôi dùng cơm tối sao?"

Bên kia lại khéo léo tránh đi câu hỏi: "Xin cô hãy đến đúng giờ. Tiểu thư, tôi xin phép được ngắt điện thoại."

Tống Vịnh Nguyệt nhẹ giọng đáp: "Được."

Mấy năm này Tống Vịnh Nguyệt vẫn luôn trọ lại trong ký túc xá của trường đại học, chưa từng quay về nhà chính Tống gia.

Cha cô tuy rằng định kỳ đều gửi qua cho cô một số tiền sinh hoạt không nhỏ, nhưng hẹn gặp mặt dùng cơm lại vẫn là lần đầu tiên, còn ở một nhà hàng xa hoa như vậy.

Đoán chừng, ông là muốn thông báo với cô về hôn lễ của Tống Thanh Liên.

Mặc dù trong lòng không mấy vui vẻ, Tống Vịnh Nguyệt vẫn đến buổi hẹn rất đúng giờ.

Về đêm, nhà hàng Ánh Trăng với lối kiến trúc cổ điển lại càng tăng thêm mấy phần lộng lẫy, những ngọn đèn ánh sáng nhu hòa trải dài rộng khắp cả khuôn viên.

Tống Vịnh Nguyệt mặc một chiếc váy có màu lam nhạt, mặt mộc thanh tú, khí chất nhã nhặn lại sạch sẽ.

Ở giữa khung cảnh được bày trí xa hoa, Tống Vịnh Nguyệt nhìn qua không mấy nổi bật, lại thắng ở chỗ nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta vừa nhìn liền sinh ra lòng yêu mến.

Nhân viên lịch thiệp thay cô mở cửa chính nhà hàng, lại chu đáo dẫn cô đến trước bàn ăn đã được chuẩn bị.

Lúc này, cha cô còn chưa có đến, cô lẳng lặng ngồi ở một bên chờ đợi.

Vài phút sau, khi Tống Vịnh Nguyệt còn đang ngẩn người mà nhìn chằm chằm vào giá cắm nến tinh xảo trên bàn, một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ đột nhiên xuất hiện, thong dong ngồi vào vị trí đối diện với cô.

Tống Vịnh Nguyệt nâng mắt lên nhìn, lập tức kinh ngạc bởi vẻ ngoài nổi bật của đối phương.

Đó là một nét đẹp lạnh lùng thuần túy, vừa ưu nhã cạo ngạo, lại mang theo dã tính cực kì có lực áp đảo.

Người đàn ông cũng không ngại ánh mắt đánh giá của cô, chủ động mở đầu câu chuyện bằng một ngữ điệu hờ hững:

"Dựa theo biểu hiện của cô, tôi đoán rằng cô không biết trước bữa tối hôm nay kì thực là một buổi xem mắt."