Chương 1: Không thể nào có người đẹp hơn mình

“Rầm.”

Trong bụi cỏ nào đó, truyền đến âm thanh sột soạt.

Hạ Chước nghiến răng chịu đựng xoa xoa cái mông bị ngã sắp thành hai cánh hoa, lảo đảo bước ra khỏi bụi cỏ, phủi sạch những chiếc là dính trên tóc và quần áo.

Sai sót, quá sai sót rồi, Hạ Chước ảo não túm tóc, không chọn nơi hạ cánh, không ngờ vừa xuống núi đã ngã thành chó cạp đất, thật sự là làm xấu hình tượng.

Cậu tìm kiếm xung quanh, chợt thấy gần đấy có một hồ nước nhỏ, đôi mắt to tròn sáng lên, cậu chạy qua đó, hướng về phía hồ nước phẳng lặng chải lại mái tóc rối bù của mình.

Cổ áo được vén gọn gàng, tay áo được gấp cẩn thận, lúc này Hạ Chước mới hài lòng, đối với hồ nước cười một cái.

Ừm! Không hổ là mình! Mi thanh mày tú, môi đỏ răng trắng, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.... Nói tóm lại, chính là hai chữ ____ Xinh đẹp.

Dù sao cậu cũng là Hoa Đào Yêu!

Hạ Chước nhìn chằm chằm thiếu niên tuấn tú trong hồ nước, vừa tán thưởng vừa không khỏi nghĩ ngợi, người xưa thường truyền lại rằng hồ ly tinh rất quyến rũ câu dẫn con người, là bởi vì bọn họ chưa được nhìn thấy tộc Hoa Đào Yêu của cậu. Có điều thực vật thành tinh khó hơn rất nhiều so với động vật, hơn nữa tộc Hoa Đào Yêu của cậu lại khiêm tốn, cho nên mới để cho bọn hồ ly tinh kia được lợi.

Sau khi tạo thêm mấy dáng bên hồ, Hạ Chước cuối cùng cũng thưởng thức đủ rồi, hoạt bát nhảy đến ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, nhân tiện đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Ây, hình như.... là một công viên?

Hạ Chước là trốn ra đây.

Để cây hấp thụ được tinh hoa của đất trời là cả một quá trình dài và nhàm chán. Hạ Chước không biết đã ở trong rừng bao nhiêu năm, nhưng mấy ngày trước, cuối cùng cậu cũng đã hấp thu đủ linh lực để biến thành hình người.

Chú chim sẻ nhỏ đậu trên cành cây của cậu mỗi ngày đều ríu rít nói nhân gian có bao nhiêu là thú vị, Hạ Chước rất tò mò, nên trốn ra đây.

Vậy rốt cuộc thế giới loài người là như thế nào?

Hạ Chước chớp chớp đôi mắt trong veo đánh giá xung quanh, vẻ mặt có chút thất vọng, đôi mi dài chậm rãi rũ xuống, trong mắt toàn là màu đen.

Cái gì vậy, Hạ Chước cảm thấy có gì không đúng, nhất định là mình bị lừa rồi!

Nhìn qua, công viên chỉ là rừng cây hồ nước, chim bay cá lượn, thậm chí cả những tòa nhà cao chót vót cách đó không xa cũng đã sớm trở lên phổ biến ở thế giới yêu quái rồi.

.... Hại mình còn phải cẩn thận chạy xa như vậy để giấu bố mẹ, vừa rồi còn ngã sấp mặt một cái!

Hạ Chước càng nghĩ càng thấy tủi thân, quyết định bây giờ sẽ quay lại dạy dỗ con sẻ nhỏ kia một trận. Cậu phủi mông đứng dậy, vừa định niệm chú bay đi, thì nghe thấy ở phía xa có tiếng cười đùa, còn xen lẫn tiếng bước chân.

Thân thể Hạ Chước cứng đờ, vô thức muốn trốn vào trong bụi cây. Chân vừa nhấc lên, thì nhớ tới mình đã biến thành hình người rồi, không có gì phải sợ cả.

Cậu ho khan hai tiếng, sau đó quay trở lại chiếc ghế có hình thù kỳ quái mà vừa rồi cậu ngồi, bắt chước dựa vào lưng ghế như loài người, duỗi thẳng thắt lưng.

Không lâu sau, hai cô gái khoảng hai mươi vừa cười vừa đi qua đây.

Sắc mặt của hai người đều ửng hồng, hai mắt sáng ngời, đi trên đường, nhưng không ngẩng đầu, mà cũng nhau nhìn chằm chằm điện thoại.

“Ây!!!” Một cô gái tóc xoăn hô lên: “Tớ cho cậu xem!!! Bức ảnh này của anh tớ vô cùng đẹp luôn!! Đôi mắt hoa đào gợϊ ȶìиᏂ này, nhan sắc này! Tớ có thể liếʍ tám trăm lần!!!”

“Sao có thể! Anh ấy là của tớ!” Cô gái kia khó chịu nhìn cô gái tóc xoăn một cái, sau đó mới nói: “Cũng khó trách người khác nói anh là hoa đào tiên hạ phàm, đôi mắt hoa đào này, quá tuyệt rồi, cho dù là hoa đào tiên thật cũng chưa chắc đẹp được như thế này đâu.”

Thính giác của Hạ Chước rất nhạy, có thể dễ dàng nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người, trong não vang lên tiếng “linh linh linh”.

Cái gì?

Thật sự còn có người đẹp hơn tộc Hoa Đào Yêu của cậu?

Tuy rằng linh lực của Hạ Chước cậu có hạn, còn chưa độ thiên kiếp, vẫn chưa tu luyện thành tiên, nhưng cậu được tộc nhân công nhận là Hoa Đào Yêu đẹp nhất trong mấy năm nay.

Có người còn đẹp hơn cậu? Cậu còn lâu mới tin!

Nghĩ như vậy, hai nữ sinh đã đi qua Hạ Chước, đang dần dần đi xa.

Hạ Chước cắn môi, đứng dậy, gọi lớn: “Chị ơi!”

Cậu chạy bước nhỏ đến chỗ hai nữ sinh đã đi được khá xa rồi, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gọi: “Chị ơi!”

Hai nữ sinh sững lại, dừng bước, quay người lại, đánh giá Hạ Chước.

Hạ Chước trông như mười bảy mười tám tuổi, tóc hơi xoăn tự nhiên, màu sắc rất giống màu gỗ đào, rất hợp với làn da trắng nõn của cậu. Đôi mắt tròn xoe, sống mũi cao, gương mặt có chút trẻ con, đặt trong thế giới loài người, cậu nhất định là một cậu thanh niên đẹp trai.

Cô gái tóc xoăn nở nụ cười thân thiện: “Em trai, có chuyện gì vậy?”

Hạ Chước mỉm cười, làm động tác nháy mắt, trông rất đáng yêu: “Em có thể hỏi một chút, người mà các chị vừa gọi là “anh” là ai vậy ạ?”

Khuôn mặt của cô gái tóc xoăn rõ ràng là đỏ bừng, cô gái khác đứng bên cạnh nói: “Anh? Chính là Hình Tu Trúc, cậu là fan của anh ấy sao? Trời ơi, lần đầu tiên nhìn thấy một fan nam của anh, cậu cũng thấy anh ấy rất đẹp đúng không?”

Nữ sinh kia rõ ràng là hiểu nhầm ý định của Hạ Chước, nhưng chuyện này không ngăn được Hạ Chước lấy thông tin từ bọn họ, Hạ Chước chớp chớp mắt, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: “Đúng vậy, em cũng đặc biệt thích anh ấy.” Cậu dừng lại một chút, lại bổ sung thêm: “Em thấy anh ấy rất đẹp.”

“!” Hai nữ sinh nhìn nhau, ánh mắt đồng thời sáng lên.

Hạ Chước nghiêng đầu, giọng điệu đáng thương: “Nhưng em vừa mới biết anh ấy, chưa hiểu biết nhiều về anh ấy, các chị có thể kể cho em chút chuyện về anh ấy được không?”

“Tất nhiên là được!” Hai người đồng thanh, cậu một câu tớ một câu kể cho Hạ Chước nghe.

Từ năm năm trước Hình Tu Chúc nhờ vai nam thứ ba si tình trong một bộ phim truyền hình mà trở thành nam thần, đến khi thời gian trước vừa tung ra một bộ ảnh cổ phong, dựa vào khí chất lãnh đạm và đôi mắt hoa đào câu nhân, anh được giới truyền thông ca ngợi là hoa đào tiên hạ phàm, hơn nữa anh còn có tính cách lạnh lùng khiêm tốn, mấy năm nay luôn ở ẩn, không hề có một scandal nào.

Nói xong, một nữ sinh cầm điện thoại ra, cho Hạ Chước xem hình nền điện thoại của mình.

“Cậu xem, đây là ảnh của anh ấy, có phải là rất tiên khí rất đẹp đúng không! Cậu nhìn đôi mắt này đi!”

Hạ Chước “ừ” một tiếng, cũng không lại gần xem, chỉ nhìn một hình bóng từ xa, thì gật đầu, biểu thị mình đã nhìn thấy rồi.

Cậu đã nghe nói đến công nghệ photoshop của con người người từ lâu rồi, quỷ cũng có thể photoshop thành nhan sắc thần tiên.

Hai nữ sinh nói chuyện không dứt, kích động đến mặt đỏ bừng, Hạ Chước trầm ngâm, từ trong miệng bọn họ nghe ra người đó là nam diễn viên tên “Hình Tu Chúc”, ánh mắt cậu chuyển động, đang nghĩ xem làm cách nào để gặp được người này.

Phải được nhìn tận mắt, cậu muốn xem xem, người mà được hai người này gọi là “Thần tiên hoa đào” đẹp như thế nào.

Nói thêm vài câu, Hạ Chước đã thành công biết được ngày sinh của Hình Tu Chúc. Mà hai nữ sinh thì khá thông cảm với cậu, muốn thêm bạn weibo với cậu để cùng theo đuổi thần tượng.

Với sự hòa nhập của yêu quái với thế giới loài người, điện thoại và máy tính cũng không còn gì là lạ nữa, nhưng Hạ Chước không muốn mỗi này đều bị người mạo danh “thần tiên hoa đào” kia quấy nhiễu, cậu không hề do dự nói mình còn nhỏ, trường học không cho mang điện thoại, cho nên lấy lý do không có điện thoại để từ chối hai người.

Sau khi chào tạm biệt hai người kia, Hạ Chước quan sát xung quanh, xác định không có ai, thì trốn vào bụi cây bên cạnh.

Biết tên và ngày sinh của Hình Tu Chúc, mọi thứ dễ dàng hơn nhiều. Hạ Chước nhắm mắt niệm chú, sau khi một vệt sáng yếu ớt vụt qua, cậu đã biến mất khỏi nơi đó.

“Ai da!”

Hạ Chước loạng choạng ngã vào một bồn hoa, nhưng thật không đúng lúc, đầu cậu đập vào cạnh bồn hoa.

Hạ Chước ôm đầu, đau đớn hít sâu, không lâu sau, nơi cậu đang ôm sưng lên một cục u to.

Hạ Chước tủi thân nghĩ, người tên Hình gì Trúc gì kia tốt nhất phải thật đẹp trai, nếu không chuyến đi này của cậu quá lỗ rồi.

Nghĩ như vậy, Hạ Chước lấy điện thoại ra xem giờ.

Hai giờ chiều, đúng lúc hết thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, vẫn còn thời gian đến kịp lúc bắt đầu công việc.

“Ây! Nhóc con! Cậu làm gì ở đây vậy!”

Hạ Chước sững lại, nhanh chóng cất điện thoại, nhìn theo hướng giọng nói, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ bước nhanh về phía cậu, sắc mặt không tốt: “Cậu làm sao mà vào đây được?”

Hạ Chước chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ đến từ vựng mới học được từ hai nữ sinh kia, cười lộ răng: “Tôi, tôi, tôi... cái đó, tôi là người của nhóm biểu diễn.”

Hình dáng Hạ Chước ngoan ngoãn, cười rất ngọt, bảo vệ nghi hoặc đánh giá Hạ Chước từ trên xuống dưới.

Hạ Chước có chút căng thẳng đứng ở đây, cười càng rạng rỡ hơn, nói: “Thật mà!”

Bảo vệ nheo mắt lại, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Vậy giấy chứng minh là người nhóm biểu diễn của cậu đâu?”

“Giấy, giấy chứng minh?”

Hạ Chước làm sao biết được còn có cái giấy này, càng đừng nói là có, cậu có chút căng thẳng: “Mất rồi...”

Bảo vệ: “....”

Suýt chút nữa thì bị mê hoặc bởi nụ cười rạng rỡ này.

Sắc mặt của bảo vệ trở lên nghiêm túc, cau mày, cầm dùi cui đập bốp bốp vào tay: “Mau đi đi, một lát nữa ở đây còn có việc, đây không phải là nơi mà cậu nên đến.”

“Tôi... tôi thật sự là...”

Hạ Chước không cam lòng, rũ mắt xuống, đầu óc quay nhanh, suy nghĩ xem có cách gì để lừa không, đột nhiên, tiếng bước chân vang lên bên tai.

“Đang làm cái gì vậy?”

Thanh âm của người đàn ông này có phần lạnh lùng, Hạ Chước vô thức ngước mắt lên nhìn.

Ngay sau đó,

Thịch, thịch.

Cậu nghe rõ nhịp đập của tim mình.

Người đàn ông này ăn mặc theo phong cách cổ trang, trường sam màu bạc sẫm được điểm xuyết bằng những bông hoa màu vàng nhạt. Hoa nở rất đẹp, nhưng không bằng nửa phần anh tuấn của chủ nhân trang phục.

Anh có hốc mắt sâu, sống mũi cao, đôi mắt một mí hơi nhấc lên, kéo dài đến đuôi lông mày, là một đôi mắt hoa đào tiêu chuẩn, có mấy phần khí chất hơn những đôi mắt hoa đào bình thường, mặc dù bây giờ anh không có biểu cảm gì, nhưng vẫn mang một vẻ đẹp chết người.

Hạ Chước ngẩn ngơ tại chỗ.

Quá... quá đẹp rồi, đầu óc Hạ Chước trống rỗng, ngoại trừ đẹp, cậu không tìm được tính từ khác để hình dung.

“Chào buổi chiều, thầy Hình.”

Nét mặt bảo vệ dịu đi khi nhìn thấy anh, mỉm cười chào hỏi anh.

Một người đẹp trai, lông mày sắc như kiếm như vậy, không ai nỡ lòng nào có thái độ không tốt với anh.

Hình.... đây là Hình Tu Chúc?

Cái này so với ảnh còn đẹp hơn nghìn vạn lần rồi!

Hạ Chước hơi hoài nghi không biết Hình Tu Chúc có phải có thù với nhϊếp ảnh gia hay không, mới có thể bị chụp xấu đi nghìn vạn lần như vậy.

Hạ Chước cảm thấy trong lòng có con hươu đang chạy loạn, đôi mắt tròn xoe căn bản không nỡ rời khỏi người Hình Tu Chúc.

Hình Tu Chúc gật đầu với bảo vệ, ánh mắt rơi vào người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, trên trán còn có một cục u sưng đỏ, hơi nhíu mày: “Đây là...?”

“Thầy, thầy Hình!” Hạ Chước đột nhiên sững lại, chưa kịp suy nghĩ, lời đã ra khỏi miệng: “Em, em là fan của anh, em đặc biệt yêu thích anh!”