Truyện 13 - Chương 2

Tiêu Ký Tuyết nhận lấy ngọc bội trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngọc, nàng đương nhiên biết giá trị của miếng ngọc bội này, chỉ có điều thứ nàng cần không phải là lời tạ ơn của Đoạn Hồng Hiên.

Đoạn Hồng Hiên nhìn nàng cầm lấy ngọc bội trầm mặc không nói, cho rằng nàng đã chấp nhận, liền đứng dậy, trầm giọng nói:

“Cô nương, ta và ngươi bèo nước gặp nhau, mong sau này ngươi có thể giữ kín chuyện này, xin từ biệt ở đây.” Nói xong, Đoạn Hồng Hiên xoay người rời đi.

“Công tử, xin dừng bước!”

Giọng nói trong trẻo của Tiêu Ký Tuyết vô cùng dễ nghe tựa như chim hoàng anh rời hang, trái tim Đoạn Hồng Hiên không khỏi rung lên một nhịp, dừng bước chân.

Sau đó hắn nghe thấy phía sau ầm một tiếng, hình như có người ngã xuống.

Hắn quay lại nhìn thấy nàng, trong tay cầm miếng ngọc bội mình cho, ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt giống như khẩn cầu và mong mỏi, ôn nhu mà kiên định nói: “Xin công tử hãy mang ta theo.”

Đoạn Hồng Hiên mặt không thay đổi nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi hẳn đã thấy, ta không phải người tốt, đi theo ta ngươi sẽ không có ngày nào sống yên ổn.”

“Công tử là kẻ mạnh.”

Ánh mắt nàng nhìn Đoạn Hồng Hiên tràn đầy tin tưởng và sùng bái, cặp mắt kia thoạt nhìn vốn đã rực rỡ, đối với Đoạn Hồng Hiên lại càng là rực rỡ lung linh.

Cách ăn nói của nàng có chút không giống người thường, đồng thời lại màng một vẻ điềm đạm, bình tĩnh không đúng với lứa tuổi của mình, điểm này ngược lại lại khiến lòng Đoạn Hồng Hiên rung động, hắn tiến về phía nàng hai bước, tỏ vẻ bằng lòng tiếp tục nghe nàng nói tiếp.

“Kẻ yếu chỉ có thể để mặc người khác bắt nạt, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống còn, đi theo công tử ta mới có thể sống sót.”

Nói xong, nàng quỳ lạy thật mạnh xuống đất.

Đoạn Hồng Hiên lúc này cũng rơi vào trầm tư. Hắn không phải loại sẽ dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, hắn đối nàng cũng có chút cảm tình.

Nếu như nàng được người khác phái tới ám sát hắn, thì hôm qua chính là cơ hội tốt trời ban để nàng ra tay.

Nhưng chính xác là nàng đã cứu hắn một mạng, nếu không, bây giờ hắn cũng không thể đứng ở đây cùng nàng nói chuyện.

Nhưng nếu nàng còn có âm mưu khác thì sao?

Được rồi, đối với một cô gái yếu đuối không biết võ công, gϊếŧ chết nàng đơn giản như bóp chết một con kiến, giữ nàng ở bên người thì thế nào?

Hơn nữa hắn cũng muốn xem, nếu nàng thật sự có tâm cơ với hắn, nàng có thể làm ra chuyện gì?

Vì vậy hắn đi đến trước mặt nàng, đỡ nàng từ trên mặt đất đứng dậy, nâng cằm nàng lên, đôi mắt lạnh nhạt quét qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Vẻ mặt của nàng trong mặt nháy mắt trở nên ửng đỏ, như hoa đào tháng ba, nàng nhìn Đoạn Hồng Hiên, nhẹ nhàng lượn lờ nói: “Ta gọi là Tiêu Ký Tuyết.”