Chương 1: Bị cầm tù

Edit + beta: Cửu Hướng Nhật Hoa

Một gian tù phòng, một đôi tù nhân.

Trời, nhìn sáng, mà không sáng.

Người, tưởng chừng tỉnh, mà chưa tỉnh.

Phòng, tĩnh đến chẳng thể tĩnh hơn.

Bỗng, trên giường vang lên một tiếng ngáy to, người nọ mơ màng tỉnh dậy, hét lên: “Tinh Kỳ, châm trà!”

Bên góc hẻo lánh, một giọng nói hoà nhã dễ nghe trả lời :”Tại hạ không phải Tinh Kỳ.”

Trên giường, người nọ bỗng nhiên ngồi dậy, hoảng sợ nói: “Ngươi là ai? Vì sao ở trong phòng của ta…” Hắn im bặt, bởi vì hắn nhận ra, đây cũng không phải phòng của mình. Hắn dùng cả người lăn xuống giường, vừa bò vừa gào khóc: “Cha a, nương a, gia gia a, nãi nãi a, nhị gia gia a, nhị nãi nãi a…Đại bá bá, nhị bá bá, tam bá bá, đại bá mẫu… Đại cô cô, đại dượng…Đại cữu cữu, nhị cữu cữu, tam cữu cữu… Cứu mạng! Người tới! Tinh Kỳ! Chiến Cổ! Mau đến cứu Bảo Bối nhi của các ngươi đi!”

*=.= kiểu “Cha mẹ ông bà cô bác cậu dượng ơi” ấy.

Người ở bên góc chờ hắn gào khóc đến mệt mỏi, thong thả nói: “Nhà ngươi thật đông đúc.”

Người nọ đột nhiên vọt tới bên góc, một phen nhấc lên vạt áo y, tức giận nói: “Mau gọi đồng bọn của ngươi ra…” Hắn lại không thể nói nữa, bởi vì người trước mặt bị trói chặt, so với tình cảnh của hắn còn chật vật hơn.

“Tại hạ Mộ Chẩm Lưu.” Mộ Chẩm Lưu bị hắn kéo vạt áo, cũng không để ý, vẫn tốt tính như trước bảo: “Tự là Sấu Thạch [1], nhân sĩ Đông Gian. Không biết huynh đài xưng hô thế nào?”

[1] Tên tự là tên gọi của người con trai trưởng thành sau khi làm lễ “gia quán”, được cha mẹ hoặc trực tiếp, hoặc nhờ người hay chữ chọn lựa chữ nghĩa phù hợp nhất để đặt cho con mình.

Người nọ ngượng ngùng buông tay ra nói: “Ta, ta tên là Đới Bảo Bối, ngươi cứ gọi ta là Bảo Bối. Ngươi lớn hơn ta, gọi ta huynh đài chẳng phải là chiếm lợi của ta, làm ta già đi?” Nói xong, lại có chút tức giận, hừ một tiếng, quay đầu đẩy cửa sổ ra.

Cửa sổ vẫn không nhúc nhích, rõ ràng đã bị khóa lại từ bên ngoài.

Đới Bảo Bối tức giận: “Mấy kẻ ác độc, khoá chặt cửa sổ lại, muốn chúng ta ngộp chết hay sao?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Đới công tử bình tĩnh đừng nóng, trước tiên có thể cởi dây thừng giúp ta không?”

“Gọi ta Bảo Bối!” Đới Bảo Bới tức giận hầm hầm nhìn y.

Mộ Chẩm Lưu há miệng, lại há miệng, qua ba bốn lần mới vụng về thốt ra câu “Bảo Bối”.

Đới Bảo Bối sắc mặt hơi nguôi, nhưng cũng không cởi dây thừng giúp y, ôm ngực nói: “Vì sao ngươi ở đây?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Đêm qua nghỉ chân ở khách điếm trấn Phong Lương, sau khi tỉnh giấc thì đã ở nơi này.”

Đới Bảo Bối tức giận bảo: ” Mẹ nó chứ, nhất định là do khách điếm!” Ý nói, hắn cũng ngủ trọ tại khách điếm đấy.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Bảo Bối, có thể cởi dây thừng giúp ta không?”

Đới Bảo Bối đi tới rối loạn cởi dây thừng trên người y, nửa ngày chẳng được gì, ngược lại làm quần áo của y lộn xộn cả lên, vạt áo kéo cao, ánh trăng chiếu đến, vừa vặn soi sáng gần nửa l*иg ngực.

Đới Bảo Bối chuyên tâm cởi dây thừng, chẳng hề phát giác, Mộ Chẩm Lưu lại có chút xấu hổ, thân thể hơi nghiêng đi, quay lưng về phía cửa sổ, đem trước ngực giấu vào bóng tối.

Đới Bảo Bối sốt ruột bảo: “Đừng nhúc nhích.”

Mộ Chẩm Lưu giải thích: “Hướng về ánh trăng, nhìn rõ ràng hơn.”

Đới Bảo Bối cởi cả buổi cũng không cởi được, khó chịu buông tay nói: ” Không hiểu, không hiểu, dù cởi ra hay không chúng ta đều chẳng trốn thoát.”

Mộ Chẩm Lưu giật giật cánh tay, cảm thấy dây thừng đã buông lỏng, lại lung lay hai lần, rút tay ra khỏi dây thừng, nhìn về phía Đới Bảo Bối đang kinh ngạc lúng túng đáp: “Đa tạ.”

Đới Bảo Bối: “…”

“Ngươi nhanh suy nghĩ làm sao chạy thoát đi!” Đới Bảo Bối giục y.

Trong phòng thực sự quá u ám, chỉ nơi cửa sổ mới có chút tia sáng để dựa vào, Mộ Chẩm Lưu không thể làm gì khác hơn là cứ lần theo vách tường mà đi tới: “Bình tĩnh đừng vội, chúng ta trước tiên tìm cửa đã.” Đang nói, đầu ngón tay liền chạm tới tấm gỗ, y thuận thế tìm tới chốt cửa, kéo hai lần, cửa vẫn chẳng nhúc nhích, hiển nhiên cũng giống với cửa sổ: bị khoá lại rồi.

Đới Bảo Bối xông lên, đẩy y ra, gắng sức mà đẩy đạp lôi kéo, đều không được gì, “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt…” Hắn liên tục mắng vài tiếng, rồi ngồi xuống đất oa oa mà khóc lớn.

Mộ Chẩm Lưu khom lưng đỡ hắn: “Đất lạnh.”

Đới Bảo Bối gạt đi tay y: “Trốn không thoát còn không được khóc sao?”

Mộ Chẩm Lưu đề nghị: “Không bằng lên giường khóc đi? Ít ra có chăn ôm, lau nước mắt cũng tiện.”

...

Nghe cũng có đạo lý.

Đới Bảo Bối đổi chỗ, thế nhưng cảm xúc bị cắt đứt, chẳng khóc nổi nữa, chỉ có thể ôm chăn thở dài. Hắn nhìn Mộ Chẩm Lưu ngồi ở bên giường, dựa vào tường ngủ gật, duỗi chân đá bắp chân y: “Này, ngươi nói xem sao bọn họ lại bắt chúng ta?”

Mộ Chẩm Lưu nhắm mắt đáp: “Có lẽ vì tiền.”

Đới Bảo Bối lại thở dài nói: “Đời sống gian khổ, những kẻ xấu xa lại nhiều hơn.”

Mộ Chẩm Lưu không nghĩ tới hắn thế nhưng lại cảm khái như vậy, kinh ngạc mở mắt trông hắn, Đới Bảo Bối nhìn thấy, tức giận nói: “Ngươi nhìn ta cái gì? Lẽ nào ta nói không đúng.”

“Không, ngươi nói rất chính xác.”

Đới Bảo Bối như là gặp được tri âm, hào hứng nói: “Đều tại gian thần trong triều lộng quyền, mới hại dân chúng lầm than. Chỉ khổ những thường dân có tiền có của như chúng ta.”

Mộ Chẩm Lư nghe được sáu chữ thường dân có tiền có của, nhịn không được bật cười.

“Ngươi vậy mà còn cười? Không sợ bọn họ trước tiên vét sạch tiền của ngươi, lại đem xác ngươi quăng chốn hoang dã, bị sài lang hổ báo gặm thịt ăn cốt sao?”

Trời hơi sáng lên, ánh sáng đúng lúc rọi về phía giường, đem nụ cười của Mộ Chẩm Lưu mơ hồ chiếu sáng.

Mộ Chẩm Lưu nói:” Có thể làm cho những mãnh thú như sài lang hổ báo biến chiến tranh thành tơ lụa*, hoà thuận ngồi xuống liên hoan, coi như ta làm được một việc công đức.”

*danh ngôn TQ: ý chỉ dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp, biến chiến tranh thành hòa bình

Đới Bảo Bối tức đến không nói lên lời.

Trời lại sáng thêm.

Đới Bảo Bối tâm tình phấn khởi hơn, chạy đi chọc chọc giấy dán cửa sổ, đôi mắt xuyên qua chỗ rách ấy đánh giá tình hình bên ngoài, vừa nhìn vừa bảo: “Bên ngoài là sân, có một hòn non bộ, một thiên tân thạch*.”

*hòn non bộ: ngọn núi giả, thiên tân thạch: đá nhiều tầng lớp

Mộ Chẩm Lưu nói:” Thiên tân thạch là đặc sản Giang Nam, cùng trấn Phong Lương một đông một tây, cách nhau rất xa.”

Đới Bảo Bối hừ lạnh nói: “Ắt hẳn là bọn chúng cướp của thương nhân vận chuyển thạch.”

“….” Mộ Chẩm Lưu nói: ” Bọn giặc cướp này vậy mà cũng học đòi văn vẻ.”

Đới Bảo Bối lại nói:”Trước hòn non bộ có một hồ nước. Trên đó có một cây cầu. Đầu cầu có trồng mấy cái cây, trên cây có mấy trái lông lá xù xù xanh lục, không biết là loại cây kỳ quái gì nữa?”

“Đó là cây hạt dẻ, mặt trên kết chính là hạt dẻ.” Mộ Chẩm Lưu đáp.

Đới Bảo Bối cười nhạo:” Ngươi cho rằng ta chưa từng thấy hạt dẻ sao? Nào phải dáng dấp như vậy? Không bằng bảo là con thỏ xanh lục thì hơn.”

Mộ Chẩm Lưu bị chê cười cũng không tức giận, vẫn rõ ràng giải thích: “Hạt dẻ ở bên trong quả cây lông xù lục lục đó, vạch ra sẽ thấy. Tháng chín chính là mùa cây hạt dẻ kết quả.”

Đới Bảo Bối bĩu môi không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn.

Mộ Chẩm Lưu không nhịn được hỏi: “Còn có cái gì?”

Đới Bảo Bối nói:” Có cái gì ngươi tự qua đây xem chẳng phải sẽ rõ?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta khi nhỏ đọc sách được chẳng bao lâu thì bị thương ở mắt, sợ không nhìn xa được như Bảo Bối.”

“Nói cứ như ta không đọc sách!” Đới Bảo Bối lầm bầm thì lầm bầm, nhưng vẫn tiếp tục miêu tả rõ ràng, “A, phía trước những cái cây gì gì đó là một con đường dài. Từ con đường đó đến đây trải đầy một loạt sỏi trắng. Trên sỏi trắng có rất nhiều con kiến bò tới bò lui, một tiểu tư khoẻ mạnh kháu khỉnh đang từ trên cầu đi tới, trong tay vác cái rổ, càng đi càng đến gần đây, ơ?” Hắn đột nhiên khẩn trương, cực nhanh từ bên cửa sổ trở lại, dùng chăn che đầu, chưa bao lâu, lại nhảy dựng lên, đẩy Mộ Chẩm Lưu xuống giường, khẩn trương chỉ vào dây thừng trên đất.

Mộ Chẩm Lưu hiểu hắn sợ người khác biết mình đã được cởi trói, thoáng do dự, song vẫn nhặt dây lên, dựa theo trí nhớ quấn vài vòng lên người, sau đó trở về ngồi ở chỗ của mình bên góc tường.

Cửa vang lên lạch cạch hai tiếng, bị đẩy ra.

Tiểu tư đảo mắt qua Mộ Chẩm Lưu, rồi lại dừng trên người Đới Bảo Bối, nói: “Ngươi lại đây.”

Đới Bảo Bối lắc đầu, thân thể lui về phía sau, tựa vào vách tường nói: “Ngươi đừng lại đây.”

Tiểu tư đặt rổ xuống đất, “Muốn chết đói thì tuỳ ngươi!”

Mộ Chẩm Lưu thấy nó muốn đi, vội bảo:”Tiểu tiên sinh dừng chân.”

Tiểu tư lạnh lùng nói: “Mộ đại nhân khách khí rồi. Ta chỉ là tạp dịch, gánh không nổi ba chữ tiểu tiên sinh. Mộ đại nhân có thời gian làm những chuyện thất đức, thì tích thêm chút ân đức đi, cần chi luyện những công phu mồm mép này.”

Mộ Chẩm Lưu ngạc nhiên: “Cớ gì nói thế?”

“Môn sinh Thẩm Chính Hoà, hừ, cá mè một lứa (người cùng một giuộc).” “Rầm”, tiểu tư đóng cửa lại.

___