Chương 1: Bắt tại trận cảnh vợ nɠɵạı ŧìиɧ

Edit: Dương Dương

Beta: Tứ Thiếu

******

Có một câu nói phổ biến trên mạng Internet: Sự sụp đổ của người lớn chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Trong khoảnh khắc này đối với Hạ Luân mà nói thì nó giống như sấm giữa trời quang.

Hôm nay là sinh nhật vợ, nên Hạ Luân vội vàng kết thúc chuyến công tác sớm, tay thì cầm hoa và bánh kem, tay thì xách vali, bước nhanh trên hành lang dẫn vào nhà.

Khu chung cư vào ngày thường có chút yên tĩnh, tiếng ròng rọc của bánh xe hành lý chuyển động trên hành lang phát ra tiếng rất rõ.

——Mãi cho đến khi anh mở cửa.

Bản giao hưởng du dương được khuếch đại quá mức và lấp đầy cả không gian. Nhưng tiếng cười và tiếng rêи ɾỉ khe khẽ vẫn tràn ra từ phía phòng ngủ chính.

Đây là... Chuyện gì vậy?

Trong đầu Hạ Luân ngay lập tức hiện lên hàng ngàn suy nghĩ và trước khi anh kịp sắp xếp được mạch suy nghĩ của mình, thì không biết sao anh lại nhẹ nhàng buông vali xuống, rồi vô thức đi về phía cửa phòng ngủ chính.

Chỉ với một cái nhìn, chỉ một khoảnh khắc, thế giới của Hạ Luân hoàn toàn sụp đổ.

Trong căn phòng thân thương, trên chiếc giường quen thuộc, hai thân ảnh trắng nõn của một nam một nữ đang quấn lấy nhau. Anh không biết người đàn ông đó, nhưng anh biết rất rõ người phụ nữ đó - cô ta là vợ anh.

Vợ anh bị một người đàn ông lạ mặt đè lên giường, hai người ở tư thế mặt đối mặt giao nhau, cơ thể vô cùng gần gũi, kể cả môi. Họ hôn nhau say đắm đến nỗi có thể nhìn thấy cả bàn tay đang vướng vào nhau và nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ không ngớt. Họ cũng không thể chú ý đến ai đó đang đứng ở cửa.

Hạ Luân không thể tin được, anh bàng hoàng không biết phải làm sao, sau cú sốc kinh hoàng là sự sợ hãi. Anh bước từng bước chậm chạp về phía trước, có lẽ anh đang run rẩy, bởi vì anh đã cố gắng nói nhiều lần, nhưng răng anh không thể cử động, và anh không thể phát ra âm thanh.

Cuối cùng, anh chỉ có thể run rẩy gọi tên vợ: “Hồng?”

Tiếng gọi nhẹ nhàng nghẹn khuất bị chôn vùi trong âm thanh nền, nhưng người phụ nữ trên giường dường như cảm nhận được điều gì đó, giật mình quay đầu lại nhìn Hạ Luân.

Dù tiếng nhạc vẫn inh ỏi nhưng bầu không khí lúc này lại tràn ngập sự chết chóc, ngột ngạt như thể không khí bị đóng băng.

Người đàn ông và người phụ nữ trên giường vẫn dán chặt vào nhau, Hạ Luân đột nhiên tỉnh táo và lao tới, nắm lấy vai người đàn ông để tách kẻ đó ra khỏi vợ mình, tay anh lấm tấm mồ hôi nhớp nháp.

Thật kinh tởm... Thật buồn nôn...

Hạ Luân cố kìm lại cảm giác buồn nôn, giơ nắm đấm định đánh người đàn ông, nhưng anh chưa kịp ra tay thì đã bị vợ nắm chặt tay.

“Anh đang làm gì vậy hả, chạy đi!” Vợ anh hét vào mặt người đàn ông.

Sự bảo vệ của vợ khiến Hạ Luân mất hết hy vọng, cái lạnh khi rơi vào hầm băng bao trùm lấy tâm trí và cơ thể anh. Anh cố thoát khỏi sự siết chặt của vợ như sắp chết, không nhớ là mình đã dùng nắm đấm, lòng bàn tay hay là móng tay, cứ cuống cuồng hua loạn chào hỏi người đàn ông.

Không biết Hạ Luân bị ném xuống đất từ

lúc nào, vợ anh vẫn dùng tay giữ chặt anh, còn người đàn ông đó thì lao vào đá anh một cách hung hãn.

Máu từ vết thương nơi nào không rõ chảy ra làm ướt đẫm mí mắt của anh, Hạ Luân nhìn bức ảnh cưới dựng đứng trên đầu giường vì máu, tủi thân bật ra tiếng nức nở.

Sau đó.

Không biết là ai đó đột nhiên xông vào, va vào hai người đang bắt nạt Hạ Luân, và bế Hạ Luân lao ra khỏi cửa.



Trần Trầm là một tên ăn trộm, cậu còn trẻ và “Thành tích bất hảo” thì hơi bị nhiều.

Cậu lang thang khắp khu chung cư chờ cơ hội và tìm góc chết của camera giám sát mà đột nhập, thường gọi là dân trộm cướp. Sau đó, cậu nhìn thấy một chiếc va-li bóng loáng dựng ở một cánh cửa được che khuất một nửa.

Xuất phát từ “Sự nhạy cảm của nghề nghiệp” cậu bước tới kiểm tra, nhưng tiếng ồn trong căn phòng đó đinh tai nhức óc, có thể so sánh với tiếng nhạc ầm ĩ nơi vũ trường, nam nữ chửi thề chửi mắng nhau xối xả, đồ dùng bị đập phá tan tành, Trần Trầm một bên lén lút trộm va li hành lý một bên suy đoán tình hình bên trong.