Chương 1

Tôi là một người thuộc thế hệ 10X, cho tới thời điểm hiện tại tôi còn khá nhỏ trong mắt nhiều người.



Tôi sẽ kể về gia đình và cuộc đời của mẹ tôi trước.



Ông bà ngoại tôi khi còn trẻ cả hai đều là người trong quân đội, họ hàng bên ngoại cũng có rất nhiều người thuộc quân đội thời chiến, được gọi chung là người có công với cách mạng.

Hồi ấy, ông tôi làm tài xế, còn bà tôi là cấp trên, cấp bậc gì thì tôi không biết.

Tôi cũng không biết là hai ông bà đã cưới nhau trước thời bình hay sau thời bình.

Bà ngoại tôi có năm người con, hai nam đầu và ba nữ sau, riêng cậu đầu là con riêng của bà ngoại.

Mẹ tôi là con thứ ba, là trưởng nữ.

Sau cách mạng, gia đình nhà ngoại tôi rất giàu, phải gọi là giàu nứt vách, ở cái thời mà mua gạo cần sổ gạo, mua xăng phải có phiếu mua xăng thì gia đình ngoại tôi không thiếu thứ gì, nhà có người ở và có cả tài xế, so với thời điểm đó chính là một thứ xa xỉ.

Hồi đấy mẹ tôi quậy lắm, không phải giàu mà sinh hư đâu, mà là bản tính từ trong máu rồi.

Cậu đầu của tôi thì lại khá yên tiếng, cậu thứ hai thì vừa nóng tính còn quậy phá hệt mẹ,, hai dì sau thì tôi không rõ, cũng chưa từng tiếp xúc nhưng có một số chuyện sau này sẽ kể.

Có một năm, con chó nhà ngoại đẻ độc một con, theo quan niệm, đó là điềm tốt, ai cũng nói "nhà này giàu lại càng thêm giàu", nhưng không, một tháng sau nhà có cúng kiến, con chó con ấy rơi từ hiên xuống chết tươi.

Chắc mọi người cũng đoán được, tan nhà nát cửa là thật.

Tôi không rõ là vì lí do gì mà nhà ngoại lại trở nên sạt nghiệp vì tôi không phải là người chứng kiến, ông bà tôi ly hôn, mẹ tôi cùng cậu đầu và bà ngoại chuyển đến Đà Nẵng, chỗ đó tôi đã đến rồi nhưng không nhớ tên.

Muốn đến đó phải chạy ra ngoại ô của thành phố Đà Nẵng, có một cây cầu vượt lớn nhưng đã cũ rồi từ chỗ đó chạy một đoạn xa tiếp đến phải chạy xe lên một con đèo dài, dọc đoạn đèo có một trại dê rất lớn, có cả trại giáo dưỡng, một vài hàng nước lưa thưa, nắng lắm.

Khi đánh máy đến đây tôi đã hỏi mẹ, mẹ bảo chỗ đấy là Trung Man, huyện Đông Giang.