Chương 1: Khởi đầu mới

Vài tia nắng của mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu lên khuôn mặt trắng nõn đến gần như trong suốt của một cô học sinh nhỏ, đuôi mắt của cô hơi hướng lên, cặp lông mi dài, một tay chống cằm, không nói không rằng chỉ nhìn cảnh vật đang lướt qua ở phía bên ngoài cửa sổ.

Xe chậm rãi cửa dừng lại ở trước cổng trường, “Yên Lam, tới rồi.”

Nghe vậy, đồng tử của cô gái nhỏ khẽ nhúc nhích, cúi người hơi hơi mỉm cười nhìn về phía người phụ nữ đứng tuổi ngồi ở trên ghế lái, “Con đi đây, tạm biệt mẹ.”

“Thật sự không cần mẹ dẫn con vào sao?” Người phụ nữ quay đầu lại, ánh mắt hơi chút lo lắng nhìn con gái, “Lần đầu tiên đến một nơi xa lạ như vậy, mẹ sợ con không quen.”

“Dù sao sớm muộn cũng phải có những lúc như thế này, không sao đâu mẹ.” Cô hôn nhẹ lên trên má của mẹ, “Con đi đây, yêu mẹ.”

Xuống xe, nhưng cô cũng không vội đi ngay, mà đứng đó dõi theo chiếc xe, đợi mẹ lái xe rời khỏi tầm mắt, cô mới xoay người đi vào cổng trường.

Trước cổng trường đã có giáo viên đứng đợi sẵn, nhìn thấy cô gái bước tới, mặt đầy vẻ tươi cười chào đón, “Là bạn Đan Yên Lam đúng không?”

“Chào cô ạ.”

Bộ dáng ngoan ngoãn này của cô hiển nhiên đã lấy lòng được người giáo viên này, giọng nói của cô giáo càng thêm vẻ ôn nhu, “Gọi cô là cô giáo Ngô là được, cô là chủ nhiệm lớp em, bây giờ em cứ đi theo cô trước, cô sẽ nói sơ qua cho em về những tiết học và những hoạt động em phải làm ở trường.”

Đan Yên Lam đi theo sau cô giáo Ngô, ánh mặt trời nóng như lửa đốt, chiếu vào người cô khiến cô trở nên cực kỳ loá mắt, bây giờ còn chưa có hoàn toàn vào mùa đông, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên trên có huy hiệu trường màu xanh đen cùng một chiếc váy ngắn, cô mặc bộ đồng phục này lên người lại mang đến một cảm giác dịu dàng đầy ý vị.

Tới văn phòng, đã có một bạn học đứng ở đó chờ sẵn.

Nhìn thấy bọn họ tiến vào, bạn học sinh nữ đó vội đứng lên.

“Đây là lớp trưởng của lớp chúng ta, về sau có chuyện gì liền hỏi bạn ấy, thành tích của lớp chúng ta ở trong khối cũng coi như là không tồi, đương nhiên, lực học của em cũng rất tốt.” Cô giáo Ngô ngồi ở trên ghế, nở nụ cười tươi tắn mà nhìn lớp trưởng cùng Đan Yên Lam, “Em là học sinh có thành tích tốt nhất ở ngôi trường trước đó, thực vinh hạnh khi em có thể chuyển đến lớp chúng ta.”

Đan Yên Lam cười cười, “Cảm ơn cô.”

“Được, thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn giới thiệu em với lớp trưởng trước, nếu có chuyện gì thì cứ thoải mái mà hỏi bạn ấy, nếu bạn ấy không thể giải quyết được thì hỏi lại cô.”

Cô gật đầu, “Vâng ạ.”

Lớp trưởng đẩy mắt kính, “Thưa cô, chúng em về lớp trước ạ.”

Bước ra khỏi văn phòng, lớp trưởng tươi cười chủ động bắt chuyện: “Mình tên Trần Sảng Nhi, còn cậu?”

“Tớ tên là Đan Yên Lam.” Cô hơi hơi mỉm cười, “Đây là lần đầu tiên tớ tới đây, còn phải nhờ cậu giúp đỡ.”

“Ha ha ha, đều là bạn cùng lớp cả, không cần khách sáo như vậy.” Trần Sảng Nhi tựa hồ có ấn tượng rất tốt với cô, vừa cười vừa mang cô trở lại phòng học, “Không cần khẩn trương, các bạn trong lớp chúng ta đều rất hòa đồng, chẳng qua mọi người đều rất ganh đua chuyện thành tích, bất quá cũng không đáng ngại lắm nhỉ, nghe nói cậu là người đứng đầu khối trước khi chuyển trường, cậu vẫn rất có ưu thế.”

Đan Yên Lam gật đầu, cũng nhìn lớp trưởng mà cười rộ lên, “Ừm, tớ sẽ cố gắng theo kịp các cậu.”

Đẩy cửa phòng học ra, lớp học vốn đang ầm ĩ nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy người tiến vào là Trần Sảng Nhi lại ồn ào trở lại, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm của của Đan Yên Lam, ánh mắt của mọi người đến chú ý đến cô bạn học có vẻ ngoài xinh đẹp đầy lạ lẫm này.

“Giới thiệu một chút, đây là bạn mới của lớp chúng ta.” Trần Sảng Nhi nói ở trên bục giảng.

Đan Yên Lam hơi nở nụ cười, cúi người về phía cả lớp, “Xin chào mọi người, mình là Đan Yên Lam.”

Bỗng từ đâu đó vang lên một tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, đập tan bầu không khí đang yên ắng của lớp học. Cả lớp cũng vì thế mà bắt đầu trở nên náo nhiệt.

“Này này này, đừng có dọa người ta chứ.” Sắc mặt của Trần Sảng Nhi có chút không vui mà trừng mắt nhìn mấy cậu học sinh nam đang hú hét, ngón tay chỉ vào phía chỗ ngồi còn trống ở cạnh cửa sổ, “Cậu cứ ngồi chỗ đó đi, vừa lúc không có ai.”

Đan Yên Lam liền đi đến chỗ đó, mọi người chăm chú dõi theo cô, cô cũng hào phóng mà cười cười nhìn lại, nháy mắt có mấy bạn học sinh nam chen qua, “Hi, add WeChat có được không?”

“Lưu Hoành Sinh, đừng có thấy gái đẹp liền manh động như vậy chứ!”

Đan Yên Lam vẫn tươi cười, sau khi đợi bọn họ bình tĩnh lại liền nói: “Các cậu có nhóm lớp không, có thể add tớ vào nhóm lớp không?”

“Có thể có thể, đương nhiên có thể.”

Bọn họ cứ như vậy mà thành công xin được WeChat của cô, cũng thêm cô vào nhóm lớp.

Không chỉ mỗi các bạn học nam, kế tiếp cũng có mấy bạn học nữ vây quanh cô, bọn họ tò mò dò hỏi lý do Đan Yên Lam chuyển trường, bất tri bất giác trở thành bạn của cô.

Theo như lời của Trần Sảng Nhi, các bạn trong lớp này xác thực cũng rất hòa đồng.

“Bởi vì bố mẹ tớ chuyển công tác nên phải tới ở thành phố này, cho nên tớ cũng phải đi theo bố mẹ.” Cô giải thích một cách kiên nhẫn.

“Hóa ra là như vậy, vậy cậu có phải rất buồn đúng không? Bị tách khỏi những người bạn cũ?.”

Cô ôn nhu cười, “Có một chút, bất quá nếu có thể tìm được một người bạn tri kỷ ở đây thì tớ vẫn sẽ rất vui vẻ.”

Những bạn học nữ không biết từ lúc nào đã chuyển ghế của mình đến gần chỗ cô, bắt đầu trò chuyện bàn tán.

“Tớ thấy cậu rất xinh.” Ngô Ca chống cằm nhìn chằm chằm cô, “Từ lúc cậu bắt đầu vào lớp, tớ đã thấy cậu có làn da rất tốt, nghe nói thành tích của cậu cũng rất tốt, vậy chẳng phải là hoàn mỹ sao.”

Âu Dương Lộ cũng kích động gật đầu phụ họa, “Đúng thế! Tớ cũng cảm thấy như thế, hơn nữa giọng của cậu cũng rất êm tai.”

Nghe các bạn không ngừng khen mình, Đan Yên Lam có chút không chống đỡ được, “Không có khoa trương đến vậy.”

“Sao lại không có! Cậu thật sự rất xinh đẹp.” Âu Dương Lộ trực tiếp vươn tay kéo mặt cô nhìn trái nhìn phải, “Còn đẹp hơn con hồ ly tinh ở trường chúng ta.”

“Hồ ly tinh?”

“Chính là những đứa......”

Mới nói được một nửa, đột nhiên bị tiếng của cô giáo Ngô đánh gãy, “Tiếng chuông đã vang lên rồi, các em còn đang làm gì đấy hả!”

Âu Dương Lộ chép chép miệng, trở về chỗ ngồi của mình.

Đan Yên Lam thấy cuối cùng cũng vào giờ học, liền an phận mà ngồi vào vị trí của mình lấy sách vở.