Chương 26: Cấp B 1

Bà ấy cũng không muốn vì một cái chảo sắt mà khiến cho con trai mình phạm tội. Có thích hay không cũng là chuyện của họ, không thể để cho các con trai đi trên con đường sai lầm được: “Đúng thế, chuyện có to tát bao nhiêu đâu, quay về mẹ với em gái con lại đi tìm cán bộ lớn người ta. Đó là cán bộ lớn, còn có thể thiếu một cái chảo sắt được sao?”

Có chỗ dựa vững chắc rồi, bây giờ Cao Tú Lan nói chuyện cũng phải vênh mặt lên một cái. Đây chính là sức mạnh.

Tô Ái Đảng nói: “Mẹ à, có được không vậy?”

“Sao lại không được chứ, có khi nào mẹ lừa các con chưa?”

Tô Thanh Hòa nói thầm trong lòng, lừa thường xuyên.

Tô Ái Đảng lại lắc đầu: “Con tin mẹ. Nếu như không được, chúng tại lại nghĩ cách, tuyệt đối đừng dẫn em gái đi chịu uất ức.”

Cao Tú Lan xua tay: “Được rồi, chẳng lẽ mẹ còn không thương em gái các con à?” Bà ấy đứng dậy, gọi Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, chúng ta cũng về nhà sớm thôi, ở nhà còn đợi nấu bữa trưa đấy. Toàn là mấy người không thể bớt lo được, hai mẹ con ta vì mấy thằng nhóc không có lương tâm này mà bôn ba mệt chết đi được.”

Tô Ái Đảng bỗng chốc áy náy không thôi. Anh ta cảm thấy em gái với mẹ đều vì đưa đồ ăn cho mình nên mới vội như vậy.

Tô Thanh Hòa thấy vẻ mặt của Tô Ái Đảng, khóe môi cứng ngắc: “Anh ba, mẹ với em về đây. Anh ở bên này có thời gian rảnh rỗi thì về nhé.”

Tô Ái Đảng đau lòng, đỏ cả mắt, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa mới nãy nữa.

Sự tương phản này quá lớn, Tô Thanh Hòa xoa xoa cánh tay, cô thật sự không biết mẹ cô đã tẩy não ba người anh của mình bằng cách nào, càng ngày càng kì lạ.



Sau khi rời khỏi cơ sở luyện thép thì hai mẹ con nhanh chóng về đến thôn.

Bởi vì làm lỡ mất một lúc, khi họ về đến nhà thì buổi trưa cũng qua rồi. Cũng không qua bao lâu, cũng gần đến một giờ rồi.

Cũng giống với lần trước, nhìn thấy bọn họ về thì cả nhà họ Tô đều đi ra đón tiếp.

Cao Tú Lan ôm mặt, không nói lời nào mà mở phòng bếp ra. Sau đó đứng trước mặt mọi người, bà ấy lấy đồ từ trong cái gùi xuống.

Nhìn thịt với lương thực trên bếp, cả nhà lại bị làm cho chói mắt. Đúng là có thịt mang về rồi, còn có lương thực…

“Nhìn xem, Thanh Miêu Nhi của chúng ta không cần ra đồng cũng có thể đem về nhiều đồ ngon cho nhà như vậy, mấy đứa có làm được không? Từng người một, ai nấy đều lòng dạ hiểm độc, còn chê Thanh Miêu Nhi của chúng ta ăn nhiều nữa.”

“Mẹ ơi, không ai chê em gái ăn nhiều đâu. Con còn ước gì em gái ăn nhiều nữa.” Tô Ái Quốc vội vàng nói. Sức khỏe em gái không tốt, đương nhiên cần phải ăn nhiều. Lúc trước khi cha họ còn thì họ cũng ăn nhiều đấy.

Lâm Thục Hồng chột dạ cúi đầu, cô ta cũng không nói em gái ăn nhiều, cô ta chỉ cảm thấy con gái mình không đủ ăn.

Tô Ái Hoa cũng bày tỏ: “Mẹ, con đối xử như thế nào với em gái, mẹ còn không biết ư? Ai mà dám nói em gái con không tốt, con sẽ cho một bạt tai.”

Đinh Quế Hoa vô thức bặm môi.



Cao Tú Lan nhìn hai đứa con dâu của mình, hừ lạnh một tiếng: “Trong lòng ai nghĩ vậy thì lòng mẹ biết rõ.”

Tô Thanh Hòa không muốn nhìn gia đình chiến tranh, cô còn muốn nhanh chóng quay về phòng xem thử tình hình sau khi kỹ năng nấu nướng của mình nâng cấp như thế nào đấy.

“Mẹ ơi, muộn như vậy rồi, chúng ta nấu cơm thôi. Hôm nay còn về phòng nghỉ trước một lát.”

Nghe thấy Tô Thanh Hòa không nấu ăn nữa thì Cao Tú Lan sốt ruột nói: “Sao thế, có phải mệt rồi không, mẹ đã nói mà, vì mấy người không có lương tâm này, con sẽ mệt mỏi đấy.”

Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa đều nhìn cô. Ánh mắt ấy tràn đầy vẻ áy náy tự trách.

Tô Thanh Hòa: “…Con không sao đâu, chỉ là lúc trước con nấu cơm rồi, cảm thấy không thú vị gì, hôm nay muốn nghỉ chút thôi.”

Cao Tú Lan thương xót: “Thế được rồi, chúng ta không nấu nữa, con nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chuyện này vốn dĩ mẹ không đồng ý cho con làm, sức khỏe con không tốt, làm sao có thể phục vụ cho cả nhà ăn được.” Bà ấy quay người lại, sai bảo hai cô con dâu: “Còn không mau đi nấu cơm à? Còn đợi cô em chồng của hai người hầu hạ cho sao, mới ăn có mấy ngày đã quen rồi sao, còn muốn được người ta hầu hạ mãi ư.”

Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa vội vàng bắt nồi, bật lửa.

Cao Tú Lan thì đi xử lý số thịt và bột cao lương đó.

Lúc Tô Thanh Hòa rời khỏi phòng bếp thì còn nghe thấy Cao Tú Lan dặn dò: “Nấu trước cho Miêu Thanh Nhi bát bánh canh thịt lợn, hôm nay con bé mệt lắm đấy. Vì để cho các người ăn một bữa thịt mà con bé rất nhọc lòng…”

Quay về trong phòng, cô đóng cửa lại, nằm trên giường, nhắm mắt lại tiến vào giao diện hệ thống.