Chương 47: Canh Gà 1

Tô Thanh Hòa: “…Mẹ à, nếu như cha con biết nhà chúng ta khó khăn, nhất định sẽ đưa lương thực đến trong nhà. Cha con thương chúng ta mà. Đúng rồi, còn có gà mái trong nhà, mẹ nhớ phải nói với cha con.”

Cao Tú Lan vội vàng gật đầu: “Đúng thế, cái này không thể quên, Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta cần trứng gà bồi bổ cơ thể.”

Buổi tối không có cơm. Tô Thanh Hòa cũng chỉ ăn một chút khoai lang khô.

Nhưng cho dù là không ăn cơm, ánh mắt mọi người cũng đều nhìn chăm chú về hướng phòng bếp. Mắt cũng tỏa ra ánh sáng. Sau đó dưới sự thúc giục của Cao Tú Lan chầm chậm về phòng đi ngủ.

Tô Thanh Hòa cũng về phòng ngủ. Dù sao lúc chờ đợi vẫn nên ngủ một giấc, thời gian trôi qua khá nhanh.

Lúc ngủ đến nửa đêm, Tô Thanh Hòa đột nhiên nghe thấy một tiếng tinh, sau đó là âm thanh máy móc của hệ thống: “Nhiệm vụ kiểm tra nấu ăn cấp B-canh gà chính gốc nhà nông hoàn thành, khen thưởng một điểm kỹ năng, hai con gà mái đẻ trứng.”

Đầu Tô Thanh Hòa treo máy một giây, vì lúc trước ngủ quá ngon, nên không kịp phản ứng. Nhưng âm thanh trong đầu đã xốc lại tinh thần cô. Cô mở to mắt nhìn gian phòng tối đen như mực mà ngây ra một lúc, lập tức nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nhắm mắt lại: “Hệ thống, mi bảo canh gà nấu xong rồi?”

“Món canh gà mái già của nông gia được kiểm soát nhiệt độ thích hợp, hương sắc đầy đủ, đáp ứng được hương vị tiêu chuẩn cần đạt của món ăn, vượt qua thử thách.”

Ah... Tô Thanh Hòa thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: “Hệ thống, mi biết rõ đến vậy, có phải thừa dịp tôi ngủ mà uống trộm canh gà nhà chúng tôi không?”

“Xin ký chủ chú ý, tay nghề ký chủ còn chưa đạt tới trình độ này. Tại căn-tin Tinh Tế, chỉ có đầu bếp đẳng cấp làm ra được những món ăn phát sáng, mới có thể khiến trí tuệ nhân tạo động tâm.”

Tô Thanh Hòa cảm thấy bản thân cùng một trí tuệ nhân tạo nói giỡn, quả thực chính là ông nói gà bà nói vịt. Hệ thống thật biết mắng người! Cô dứt khoát nhắm mắt lại xem xét phần thưởng của mình.

Hai con gà mái già đẻ trứng.

Trong không gian trữ vật xuất hiện hình ảnh hai con gà mái già. Nhìn không khác gì con gà mái gầy lúc trước nhà mình. Chỉ là hình như béo hơn chút... Điểm này khiến người ta rất hài lòng. Vừa nghĩ tới canh gà hầm dưới bếp, Tô Thanh Hòa lại không nhịn được nuốt nước bọt.

“Xin ký chủ chú ý, gà mái đẻ trứng công năng chính là đẻ trứng, không phải là nguyên liệu nấu ăn thích hợp nhất.”



Tô Thanh Hòa nói: “Không sao đâu, gà mái nhà tôi cũng nuôi để đẻ trứng mà. Đẻ trứng gà thơm lắm.”

“Đây là gà đã trải qua quá trình đào tạo đẻ trứng, chất thịt kém hơn so với gà mái bình thường.”

Tô Thanh Hòa nghe vậy, lập tức 囧. “Mi nói là, nó có ưu thế đẻ trứng? Sớm biết vậy, không bằng cho tôi một con gà mái bình thường, vừa có thể đẻ trứng vừa có thể làm thịt.”

“Ký chủ, gà này đẻ nhiều trứng hơn gà bình thường, bình quân mỗi ngày thêm một quả.”

“Không phải chứ, con gà này ngày nào cũng đẻ được trứng, có lúc còn có thể đẻ ra hai quả?” Trong lòng Tô Thanh Hòa lập tức nôn nóng.

Gà mái già vừa mới vinh quang hiến thân nhà cô, trước kia mỗi ngày cũng chưa chắc có thể đẻ quả trứng tiếp theo. Một tuần đẻ tầm ba bốn quả. Nếu con gà này đẻ trứng thật tốt, hai con một ngày đẻ hai quả, có khi còn ra được bốn quả... Về sau trong nhà ngày nào cũng có trứng ăn. Một quả để cô ăn mảnh, còn lại làm bánh trứng sữa đưa mẹ ăn, cho người nhà bồi bổ. Quả thực quá hoàn mỹ.

Tô Thanh Hòa định qua mấy ngày nữa tìm cơ hội, thả gà mái già vào phòng Cao Tú Lan. Nhưng lại nhớ ra niên đại này không thể nuôi quá nhiều gia cầm. Nuôi hai con, người ta đã chê là tư bản chủ nghĩa. Cô cân nhắc một lát, trước tiên định ăn một con, còn một con để nuôi. Mà giờ vừa mới nấu một nồi canh rồi, không ăn vội vậy. Quyết định để nó đẻ trứng vài ngày đã.

“Hệ thống, tôi lấy một con ra trước, con kia tôi nuôi trong không gian trữ vật, nó có đẻ trứng được không?”

“Đồ ăn chứa trong không gian sống có thể lưu lại nguyên vẹn. Gà đẻ trứng cũng có thể đẻ trứng bình thường.”

Tô Thanh Hòa vui vẻ: “Thế thả nó vào không gian đẻ trứng vậy.”

“Xin ký chủ chú ý, vì gà đẻ trứng trong phòng chứa, yêu cầu bổ sung thêm vị trí trong không gian, nên mỗi ngày thu một quả trứng gà làm tiền thuê.”

Khóe miệng Tô Thanh Hòa co quắp: “Lòng tham không đáy, keo kiệt bủn xỉn...”

Tuy rằng cần trả tiền thuê, nhưng Tô Thanh Hòa vẫn quyết định nuôi một con gà mái già trong không gian. Thế này tương đối an toàn, không thể để cả nhà gặp nguy hiểm chỉ vì một quả trứng được.