Chương 20: . Tϊиɧ ɖϊ©h͙ Rót Đầy Hoa Huyệt Của Cô (H)

20

“A, a, Cain, bỏ tay ra, anh bóp đau quá!” Giang Minh Phương đột nhiên hét lên. Hoa huyệt của cô bị anh cắm nhiều rồi, dần cũng thành quen, nhưng nơi mềm mại bị coi thành chỗ để nắn niết, cơn đau này cô không chịu được.

“U ~~ Au…” Cain phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, buông ngực cô ra, túm lấy cái chân đang trong tư thế cô đang nằm nghiêng giơ cao lên, làm côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng cháy của mình hung hăng thọc vào rút ra trong hoa huyệt chặt khít trơn ướt của cô, làm mình có thể cắm sâu hơn, lần nào cũng va chạm với hoa tâm mẫn cảm. Rắn chúa giao phối là để sinh sản, anh giao phối là để thỏa mãn cô, cũng để đạt được kɧoáı ©ảʍ. Nhưng nếu anh bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ của cô thì kết quả sẽ thế nào? Anh là người máy sinh hóa, 80% là mô cơ thể, trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh có tϊиɧ ŧяùиɠ sống không? Nếu cô không có biện pháp tránh thai, tϊиɧ ŧяùиɠ mang gen dã thú của anh có thể làm cô thụ thai không?

“A, sâu quá rồi, Cain, nhẹ thôi, nhẹ thôi.” Giang Minh Phương rêи ɾỉ, đôi mắt quyến rũ khép hờ, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng mang vẻ thỏa mãn và say mê. Bả vai và ngực vẫn còn đau, hoa huyệt vừa mỏi vừa ngứa, kɧoáı ©ảʍ như nước, cô sướиɠ đến nỗi mật hoa chảy ào ạt.

“Phụt phụt phụt”, mật hoa dào dạt bị côn ŧᏂịŧ thô dài cứng rắn khuấy vang, chảy ra khỏi miệng hoa huyệt, chảy xuống đùi cô.

“A, a… Cain, tôi lại… A, a ——” Giang Minh Phương rêи ɾỉ dồn dập, cơ thể ửng đỏ mướt mồ hôi lại bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, hoa huyệt co rút run rẩy kẹp lấy côn ŧᏂịŧ không biết mệt mỏi, hoa tâm đã phun nước hai lần lại run rẩy bắn ra một dòng âm tinh.

Cain thở hổn hển, đâm vào hoa huyệt nhanh chóng co rút của cô, nhấc cao cái chân kia, bắt đầu xoay người lại đổi tư thế của cả hai, sau đó vắt hai bắp đùi cô lên khuỷu tay mình, cắm rút trong hoa huyệt của cô bằng tư thế truyền thống nam trên nữ dưới. Trong quá trình thay đổi này, côn ŧᏂịŧ của anh cắm thẳng đến hoa tâm của cô.

Hoa tâm của Giang Minh Phương bị đầu nấm bóng loáng cực lớn của anh nghiền lên mà bủn rủn, cô thút thít nỉ non. Quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, nhiều đến nỗi cô không chịu nổi.

“Shh ~~ ah… Chủ nhân, cô, hài lòng, với tôi không?” Cain thở hồng hộc hỏi, đôi mắt đen láy mang một cảm xúc khác thường.

“Hài lòng, hài lòng.” Toàn thân bủn rủn không còn sức, Giang Minh Phương vội vàng trả lời, đôi mắt lóng lánh ánh nước thất thần mê ly. Nếu cô nói không hài lòng, có lẽ anh sẽ cố nén tìиɧ ɖu͙©, kéo dài thời gian giao hoan, làm đến khi cô hài lòng mới thôi.

“Nói tôi nghe, cô có một mình tôi là đủ rồi.” Cain dụ dỗ cô, cúi người khẽ hôn lên cánh môi đỏ bừng của cô, côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng bỏng dịu dàng đưa đẩy trong hoa huyệt ướt đẫm.

“Tôi có một mình anh là đủ rồi.” Giang Minh Phương vội vàng nói, muốn nhanh chóng kết thúc màn hoan ái này. Anh điên cuồng cắm rút làm cô cực kỳ sung sướиɠ, anh dịu dàng đưa đẩy làm cô cảm thấy mình được anh che chở. Lúc thì anh mãnh liệt mạnh mẽ, lúc thì nhẹ nhàng dịu dàng, cô đã hoàn toàn thần phục dưới kỹ năng tìиɧ ɖu͙© cao siêu và cơ thể cường tráng của anh rồi.

“Ha, chủ nhân, cô nói đấy nhé, cô chỉ cần một mình tôi.” Cain thành thạo nói, lại mạnh mẽ cắm rút. Miệng hoa huyệt co rút như dây thun cực kỳ co dãn, quấn chặt lấy côn ŧᏂịŧ thô dài cương cứng của anh trượt lên trượt xuống. Mị thịt hoa kính mấp máy như vô số cái miệng nhỏ, không ngừng cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ mẫn cảm của anh. Anh cực kỳ sung sướиɠ, đã nhiều lần lao đến bên bờ cao trào nhưng lại nhịn xuống. Còn bây giờ anh không nhẫn nại không kìm nén nữa, anh muốn bắn vào sâu trong hoa huyệt của cô, rót đầy hoa huyệt thèm khát của cô bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“A, a… A, a ~~” Giang Minh Phương ngửa mặt, túm chặt cánh tay cơ bắp của Cain, lớn tiếng rêи ɾỉ. Tiếng rêи ɾỉ đã trở nên nghẹn ngào. Cao trào như sóng vọt đến từng đợt, cô đã bị nhấn chìm hoàn toàn.

“Ah, ah a… Chủ nhân, tôi sẽ cho cô hết.” Sau khi điên cuồng cắm rút một trăm lần, Cain gầm lên, côn ŧᏂịŧ thọc mở hoa tâm mềm mại của cô ra, bắt đầu bắn hạt giống sinh mệnh đậm đặc của anh vào.

“A, đau quá, a, nóng chết mất, nóng chết mất. A ~~ a… Tôi sắp chết rồi…” Giang Minh Phương vặn vẹo kịch liệt, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của anh bắn vào lại cao trào lần nữa.

Sau khi bắn xong, Cain vẫn cắm thật sâu trong hoa huyệt của Giang Minh Phương không muốn rút ra. Anh thả đôi chân run rẩy của cô xuống, hai tay ôm lấy gương mặt ửng hồng mướt mồ hôi của cô, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng trẻo, hàng lông mày đẹp, đôi mắt mê ly, chiếc mũi nhỏ hơi phập phồng, cái miệng thơm tỏa ra mùi như lan. Đầu lưỡi anh vói vào trong miệng cô, câu dẫn cái lưỡi đinh hương mềm mại, thử hôn môi triền miên, mớm nước bọt cho nhau.

“Cain…” Lần đầu tiên không làʍ t̠ìиɦ đến ngất, Giang Minh Phương không tự chủ được, nhấc đôi tay lên vòng lấy cổ anh, hùa theo nụ hôn miên man tình ý của anh. Người đàn ông này, vệ sĩ người máy sinh hóa của cô, cô nên xử lý anh thế nào đây. Tìиɧ ɖu͙© tình ái, hình như vì tìиɧ ɖu͙© mà cô bắt đầu thích anh rồi, nếu như anh đừng ngược đãi tìиɧ ɖu͙© với cô nữa.