Chương 1: Từ bỏ

"Reng...reng"

Tiếng chuông báo thức chói tai kéo Linh Đan ra khỏi cơn mộng mị. Cô vươn tay chạm lên màn hình điện thoại tắt âm theo thói quen.Đột nhiên cô vùng dậy khỏi đống chăn nệm, thở dốc rồi đưa tay sờ soạn khắp cơ thể mình. Còn sống ?, thân thể nguyên vẹn?, sao có thể?, rõ ràng chiếc xe tải kia đã nghiến nát cô. Cảm giác đau đớn vẫn còn ẩn ẩn trên da thịt, sao có thể là giả được.

Cô bước xuống giường đi vào phòng để quần áo nhìn vào tấm gương lớn. Phản chiếu trên tấm gương là một cô gái nhỏ nhắn, thân hình quả lê, rất có da có thịt, đầu tóc rối bù mặc áo ngủ bằng lụa màu hồng nhạt. Linh Đan kéo hết tóc ra đằng sau nhìn kĩ vào khuôn mặt đối diện, da dẽ hồng hào, không sứt xẹo chỗ nào, với cả... Hình như hơi trẻ thì phải, nhìn không giống một phụ nữ 25 tuổi mà giống một thiếu nữ 17-18 tuổi hơn. Cô đưa tay kéo hai má của mình, đau nha.. không phải mơ rồi.

Cô quay trở lại phòng ngủ thẩn thờ, trong đầu đủ mọi kí ức lộn xộn. Hình ảnh chiếc xe tải lao tới từ bóng tối, hình ảnh đôi mắt lạnh lùng khinh bỉ nhìn cô, tiếng ồn ào hỗn loạn...

"Reng...reng" tiếng chuông báo thức lại vang lên. Đây là thói quen của Linh Đan, bao giờ cô cũng đặt hai ba báo thức một lúc, mỗi cái cách nhau 10 phút. Cô cầm điện thoại lên tắt báo thức, trên màn hình hiện ngày 23 tháng 3 năm 2015.

2015...7 năm trước, lúc cô đang học lớp 12?? Trọng sinh??

Linh Đan nhìn chằm chằm vào con số ngày tháng trên màn hình.

"Cộc Cộc" tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi suy nghĩ, giọng nữ dịu dàng vang lên: "cô chủ, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, cô chủ dậy chưa ạ?"

Linh Đan tiến đến mở cửa, là Tuỳ Nhiên, cô giúp việc của gia đình, sau khi Linh Đan vào đại học thì chị xin nghỉ về quê lấy chồng. Linh Đan đưa mắt nhìn Tuỳ Nhiên từ trên xuống dưới không nói gì, bất giác đưa tay chạm vào vai đối phương. Tuỳ Nhiên ngạc nhiên nhìn theo tay cô: "Sao thế ạ? Áo chị dính gì à?"

Linh Đan cũng nhận ra hành động này của mình hơi bất thường, liền thu tay về nói :" không có gì, chị xuống trước đi, em thay đồ rồi xuống sau."

Cô đóng cửa đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, trong đầu không ngừng tự lý giải tình huống hiện thời của mình. Có hai điều cô chắc chắn: một là cô được sống lại, hai là cô đã quay trở về thời điểm 7 năm trước.

Thời điểm khi mọi việc chưa bắt đầu.

Linh Đan vuốt lên nhãn tên bên ngực trái, Linh Đan, lớp 12 A 1, trường quốc tế Alexander. Đây là cơ hội thứ hai của cô, cơ hội làm lại từ đầu.

Trong phòng ăn, một đĩa trứng ốp la, một chén hoa quả tươi cùng ly nước cam ép đã được bày sẵn trên bàn ăn.Linh Đan ngồi xuống nhìn bữa ăn sáng quen thuộc, cô nhớ ngày 23 tháng 3 này là sau 1 ngày cô tỏ tình với mối tình đơn phương 2 năm cấp 3 cũng chính là ngày bắt đầu cho những chuỗi ngày tự đẩy mình vào địa ngục của cô...

Sau khi ăn sáng xong, cô lên xe nhà đến trường. Gia cảnh của Linh Đan rất tốt, cô chính là đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa bạc trong miệng, được bố mẹ và anh trai cưng chiều từ bé. Sống trong sung sướиɠ đã quen, nên lần đầu tiên vấp ngã thì không cách nào đứng lên được, 7 năm trời cố chấp theo đuổi một bóng hình...

Nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường, những quán ăn lật đật mở cửa đón khách, các bậc phụ huynh đèo con trên xe máy, đủ màu sắc rực rỡ, cuộc sống tươi đẹp như vậy, sao trước giờ cô không chú ý nhỉ?

Chỉ khoảng 20 phút ngồi xe, tài xế đã dừng trước cánh cổng sắt đen theo kiểu cổ, tường đá khắc nổi chữ bạc :"Trường Trung Học Phổ Thông Quốc Tế Alexander ".

Linh Đan chào tài xế rồi xuống xe đi vào, sân trường phủ bóng cây xanh đã có mấy tốp học sinh tụ năm tụ ba. Có vài ánh mắt nhìn theo cô, điều này đối với Linh Đan rất bình thường, dù sao đồng phục màu đỏ của cô đã chỉ ra cô là học sinh lớp đặc biệt. Mỗi lớp đặc biệt của trường Alexander chỉ có 15 học sinh, tuyển chọn từ những gia đình xuất sắc vừa có tiền vừa có thế. Không chỉ có cơ sở vật chất xa xỉ, chương trình đào tạo tiêu chuẩn quốc tế mà trên hết là cam kết của nhà trường đối với phụ huynh, 15 học sinh phải luôn nằm ở 15 vị trí đầu của trường.

Lớp đặc biệt được sắp xếp trong một toà nhà nằm độc lập, tách khỏi các lớp thường. Từ khối 10 đến khối 12 đều học ở đây. Để đảm bảo chất lượng học tập, số lượng lớp học chỉ có 2 lớp một khối.

Linh Đan vừa bước vào toà nhà đã nghe tiếng gọi dật lại phía sau: "Linh Đan, Linh Đan chờ tớ với..."

Cô quay lại nhìn thì bắt gặp thân ảnh quen thuộc, Tường Linh, cô bạn thân từ hồi còn quấn tã, mẹ của cả hai là bạn đại học thế là đến đời con cũng tự nhiên mà thân. Tường Linh thực sự là một người bạn tốt, sinh ra trong gia cảnh giàu có nhưng lại khiêm tốn không ỷ lại vào gia đình. Đời trước, Tường Linh từng vô số lần khuyên ngăn Linh Đan, đáng tiếc, chấp niệm lúc đó của cô quá sâu, sống chết không chịu buông bỏ.

"Hôm qua thế nào rồi?" Tường Linh lấy lại hơi thở, thấp giọng hỏi.

"Chuyện gì thế nào?" Dù đã đoán Tường Linh muốn hỏi chuyện gì, Linh Đan vẫn thờ ơ hỏi lại.

Tường Linh đỏ mặt, hạ thấp giọng hơn, nếu không phải cô đứng sát bên thì khó mà nghe ra được:"Thì chuyện bồ tỏ tình với Thành Viễn ấy. Thế nào rồi?"

"Còn sao nữa...bị từ chối rồi! Thẳng thừng dứt khoát." Linh Đan nhún vai, bình thản đáp như thể người bị từ chối là ai khác chứ không phải cô.

"ồ... thế..thế...bồ vẫn ổn chứ?" Tường Linh áy náy hỏi. Cô biết chuyện bạn mình yêu đơn phương người ta từ hồi lớp 10. Còn là kiểu nhìn một cái đã yêu, thấp thỏm bao lâu mới hạ quyết tâm tỏ tình. Vậy mà giờ bị người ta từ chối, cô lại chẳng có kinh nghiệm trong chuyện này, lúng túng chưa biết nên an ủi thế nào.

"Không sao! Tớ ổn. Chuyện tình cảm mà, đâu ai có thể bắt ép người khác thích mình được." Phải, một điều đơn giản như vậy mà cô phải trả giá 7 năm và 1 đời người mới ngộ ra được.

Nhìn gương mặt nhăn nhúm như ăn chanh của cô bạn thân, Linh Đan phì cười :" Làm sao, người tỏ tình thất bại là tớ, cậu làm sao lại khổ dùm thế này. Tớ từ bỏ Thành Viễn...quyết định theo chủ nghĩa độc thân vui tính, vui vẻ ở bên Linh Linh suốt đời.Được không?"

Cả hai nhìn nhau cười khúc khích, quàng vai bá cổ đi lên lớp, Linh Đan rủ: "Này chiều này về đi spa gội đầu với tớ nha?"

"Được...tớ sẽ khao cậu trà sữa vỉa hè đồng giá 25 nghìn"

"Gì...! Tiểu thư nhà họ Hạ mà mua mỗi trà sữa 25 nghìn!"

"Ừ,..mời tiểu thư nhà họ Đoàn thì thế là được rồi."

"Quá đáng thật!"

Hai người cứ thế đùa giỡn đến khi vào lớp.