Chương 11

【11】Hiện thực: Hầu gia rơi vào hiểm cảnh, Hạ tổng công diễn kịch đến nghiện

Editor: Dĩm

Quý Chính Đạm đã chết.

Toàn bộ triều đình nghị luận sôi nổi, biết người biết mặt mà không biết lòng. Một người thân cận bên cạnh Quý Chính Đạm tố giác: Quý Chính Đạm là gian tế của địch quốc, chứng cứ vô cùng xác thực.

Chỉ qua một đêm, Tiểu Hầu gia, một người có chiến công hiển hách, phong thần tuấn lãng, trở thành kẻ thông đồng với địch quốc mưu đồ bán nước.

Nghe nói, trên đường áp giải Quý Chính Đạm đến kinh thành để xét xử, hắn đã trốn thoát khỏi xe tù được bảo vệ nghiêm ngặt. Sau khi các quan binh và binh lính đuổi theo, hắn hoảng sợ ngã xuống vách đá, thậm chí thi thể còn bị thú dữ ăn thịt.

Tiểu Hầu gia, người đang bị dân chúng phỉ nhổ, hiện đang ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ giữa núi rừng. Trên giường, y mồ hôi đầm đìa, lông mày nhíu lại, môi tái nhợt.

Quý Chính Đạm l*иg ngực nặng đến mức không thở được, lần đầu tiên y yếu như vậy. Không ngờ Ô Chương Tùng, người thân cận, cũng là bằng hữu y tin tưởng lại phản bội, vu oan giá họa cho y, tàn nhẫn buộc y vào ngõ cụt.

“Ô Chương Tùng!” Quý Chính Đạm đột ngột bật dậy, đôi mắt đỏ tươi. Y thở hổn hển, mỗi lần hô hấp, l*иg ngực đều đau âm ỉ.

"Meo~ meo ~" Con mèo trắng nhỏ đang ghé trên l*иg ngực rắn chắc của nam nhân tỉnh dậy, nhảy sang đầu giường bên kia, đôi chân nhỏ lông tơ của nó giẫm lên chăn bông. Đôi mắt xanh của nó trong như pha lê, đầu của nó so với lúc trước lớn hơn một vòng, thân hình tròn như một quả bóng màu trắng.

Căn nhà gỗ đơn sơ, với những vết nứt trên cửa sổ và cửa ra vào, có thể nghe thấy tiếng gió rít và băng tuyết bên ngoài qua khe hở.

Trên người Quý Chính Đạm được quấn một tấm vải dạ trắng, khuôn mặt kiên nghị không có huyết sắc, đôi mắt dần trở nên sắc bén.

“Tỉnh rồi?” Hạ Thư Khanh mặc bộ quần áo màu xanh lam bước vào nhà, đóng cửa chắn gió tuyết, những bông tuyết rải rác rơi giữa mái tóc dài như mực, lạnh lùng tao nhã. Hắn cầm trên tay một chén bác có hơi nóng bốc lên: "Uống thuốc."

Quý Chính Đạm cầm lấy chén bát sứ, chần chừ một lúc vẫn uống một hơi cạn sạch: “Đa tạ.” Nếu Hạ Thư Khanh có dã tâm, thì y bây giờ đã là một khối thi thể.

Cơn đau toàn thân của Quý Chính Đạm giảm bớt một chút, y lảo đảo rời khỏi giường: "Hạ đại phu, ngươi có nghe được tin tức của tỷ tỷ ta không?"

Ngày hôm đó, Ô Chương Tùng đã lấy tính mạng của tỷ tỷ đe dọa y chịu tội. Cây ngay không sợ chết đứng, y tin triều đình sẽ điều tra rõ chân tướng. Không ngờ huynh đệ thân cận Ô Chương Tùng cùng vào sinh ra tử trên chiến trường lại trên đường hồi kinh đối với y hạ độc.

Quý Chính Đạm chạy thoát, cuối cùng bị ép vào mép vực. May mắn đại nạn không chết, ngoài việc muốn lấy lại sự trong sạch, y càng lo lắng cho sự an nguy của trưởng tỷ.

Trưởng tỷ như mẹ, từ nhỏ hai người nương tựa vào nhau, Quý Chính Đạm luôn tôn kính trưởng tỷ Quý Ngưng Sương.

Trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, Quý Ngưng Sương nhận hết nghiêm hình tra tấn, không chịu xác nhận đệ đệ là gian tế. Cuối cùng, nàng chọn đâm trụ tự sát trước mặt hàng trăm văn võ bá quan trong triều, dùng chính máu của mình để bảo đảm: "Ta, Đại tiểu thư Quý gia, tuyệt đối không có khả năng thông đồng với địch bán nước!"

Huynh đệ tốt vu hãm cùng trưởng tỷ tự sát là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của nam chính. Quý Chính Đạm mất đi thân nhân cuối cùng, tính tình thay đổi trầm trọng, dấn thân vào con đường phản quốc. Cuối cùng, y đã thống nhất nhiều nước, thiết lập một triều đại thịnh vượng nhất.

Là một người làm nhiệm vụ hệ thống, Hạ Thư Khanh phải tuân theo các quy tắc để phát triển mọi thứ theo đúng cốt truyện. Tuy nhiên, bản thân hắn mới là quy tắc lớn nhất. Nếu Hạ Thư Khanh muốn thuần hóa Quý Chính Đạm, hắn sẽ không cho phép y nhớ thương đến nữ nhân khác, cho dù xuất phát từ áy náy thân tình. Tất cả những gì hắn muốn là Quý Chính Đạm toàn thân toàn tâm thần phục.

Vì vậy, hắn mỉm cười, đưa ra một bức thư: "Tại hạ lúc trước có gặp được người đối với Quý cô nương gây bất lợi. Ta giúp nàng giả chết tránh thoát một kiếp, đến am ni cô Trường Tuệ tạm lánh một thời gian. Chủ trì am ni cô cùng mẫu thân ta là người quen cũ trước khi sinh ta ra, đã đáp ứng ta chiếu cố nàng. Quý cô nương đang đợi ngài bình an trở về."

Bức thư xác nhận là trưởng tỷ viết, đầy quan tâm cùng tín nhiệm. Tảng đá nặng nề trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống, y thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quý Chính Đạm kéo thân thể bầm dập vết thương của mình, trịnh trọng hướng Hạ Thư Khanh hành lễ: “Hạ đại phu, đại ân đại đức, không có gì để báo đáp.”

Không ngờ, khi y rơi vào hiểm cảnh, Hạ Thư Khanh lại là người cứu y cùng tỷ tỷ. Trưởng tỷ là thân nhân cuối cùng của y, Quý Chính Đạm không dám tưởng tượng, nếu Quý Ngưng Sương xảy ra chuyện, sau khi chết y sẽ đối mặt với cha mẹ mình như thế nào?

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Hạ Thư Khanh đặt một mặt dây chuyền bằng ngọc vào tay Quý Chính Đạm, “đồng thời đem vật trở về với chủ.” Thực ra, Quý Chính Đạm dù cho có nhảy vực cũng bất tử, tất nhiên không thể thiếu hào quang của nhân vật chính. Hạ Thư Khanh chỉ là thuận tay đem người từ đáy vực vớt trở về, nhân tiện tạo ảo giác rằng Quý Chính Đạm đã bị ăn thịt bởi những con thú hoang dã che mắt người khác.

“Không, ân tình này nặng như núi Thái Sơn.” Quý Chính Đạm không chịu thu ngọc bội, từ khi Hạ Thư Khanh rời đi, ở cảnh trong mơ thù hận không ngừng gia tăng với nam nhân trong mộng.

Quý Chính Đạm đối mặt với Hạ đại phu ôn nhuận như ngọc, tâm địa thiện lương, cảm kích lại vô cùng hổ thẹn. Dù không phải mong muốn của y, vẫn là mạo phạm Hạ đại phu. Quý Chính Đạm nói từng chữ: “Nếu có điều cần, cứ việc mở miệng. Ta máu chảy đầu rơi, không chối từ.”

“Hầu gia không cần khách khí như thế này.” Hạ Thư Khanh tới để làm nhiệm vụ của tiểu đệ, lại trở thành ân nhân của nam chính Khởi Điềm. Hắn thể nhìn thấy những suy nghĩ rối ren của Quý Chính Đạm.

Quý Chính Đạm rất thẳng thừng: "Quý mỗ có ân tất báo."

Hạ Thư Khanh mỉm cười, cố ý trêu chọc: "Nếu ta nói ta muốn tiểu hầu gia?"

Quý Chính Đạm hít một hơi, đầu ngón tay bắt đầu run lên, y cảm thấy bị dọa trong chốc lát, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hạ đại phu cùng nam nhân trong mộng không giống nhau, vì nam nhân trong mộng rất xấu xa.

Quý Chính Đạm phỉ nhổ chính mình một phen, nghiêm mặt nói: "Hạ đại phu muốn mạng tôi, cứ cầm lấy đi. Chỉ là đợi sau khi ta lấy lại trong sạch, mạng tùy ngươi xử trí." Y muốn chứng minh mình vô tội, còn muốn cùng Ô Chương Tùng giải quyết món nợ này.

Hạ Thư Khanh mỉm cười lắc đầu: "Ta vừa mới đưa ngài từ chỗ Diêm Vương trở về. Ta muốn mạng của ngài làm gì?" Hắn hơi nghiêm nghị: "Hầu gia, ta chỉ cần một câu thật lòng của ngài. Người ta đồn đãi nói ngài thông đồng với địch bán nước, sự thật có phải vậy không? "

Quý Chính Đạm sắc mặt hơi tái xanh, hai mắt rực lửa, giọng nói khàn khàn kiên định: “Đương nhiên không phải. Hạ đại phu, ngươi có thể tin tưởng ta?” Bị vu oan bôi nhọ, trong một đêm ánh mắt mọi người nhìn y đều thay đổi. Tình huống này hết đường chối cãi, thế nhưng so với mũi tên bắn lén trên chiến trường còn ác độc.

“Ta tin hầu gia, chỉ sợ ngài là bị người khác lợi dụng.” Hạ Thư Khanh sắc mặt nhu hòa: “Nếu hầu gia trong sạch, vậy hãy cho thiên hạ thấy được chính là triều đình trách oan ngài.”

Quý Chính Đạm sững sờ, ánh sáng ấm áp trong mắt hạ Thư Khanh đột nhiên kéo y ra khỏi bóng tối lạnh lẽo vô biên. Tháng mười hai âm lịch của mùa đông, y cảm nhận được hơi ấm của gió xuân và mưa phùn. Quý Chính Đạm hơi đau một lúc, chớp chớp mắt: "Được, ta sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi."

"Meo~ meo ~" Con mèo nhỏ màu trắng nhảy ra khỏi giường.

Quý Chính Đạm nghiêng tai, sắc mặt trầm xuống: "Có người tới."

Hạ Thư Khanh biết người tới không có ý tốt. Vai ác phản diện Ô Chương Tùng không tin Quý Chính Đạm đã chết, hắn cử người của mình đi tìm kiếm xung quanh gần vách đá, chỉ để ép Quý Chính Đạm ra ngoài, gϊếŧ người diệt khẩu.

Hạ Thư Khanh ấn Quý Chính Đạm đang chuẩn bị đứng dậy: "Đừng ra ngoài, ngài không thể lộ diện, ta đi xem một chút."

Bất kể vết thương nghiêm trọng, Quý Chính Đạm nhướng mày: "Không, ta không thể để ngươi mạo hiểm."

“Ta là đại nam nhân, tự bảo vệ mình quá đủ rồi. Nếu tình huống không đúng, ngươi sẽ lại xuất hiện.” Hạ Thư Khanh cười cười, có năng lực trấn an người: “Hứa với ta, ta không có kêu ngài, tuyệt đối không được ra.”

Dù Quý Chính Đạm có lo lắng đến đâu, y cũng chỉ có thể gật đầu tuân theo. Y bị Ô Chương Tùng hạ độc, trọng thương nghiêm trọng, không thể xúc động. Quý Chính Đạm nắm lấy tay Hạ Thư Khanh đang chuẩn bị mở cửa, ánh mắt sâu thẳm: "Ngươi nhất định không được có việc gì, kêu ta ra ngoài cũng không thành vấn đề."

Nam chính lo lắng cho hắn, thật làm người cảm động. Hạ Thư Khanh cười nhẹ: "Ta sẽ không bán đứng bằng hữu."

Quý Chính Đạm cả người chấn động: Bằng hữu ...

“Loảng xoảng loảng xoảng ——” Ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa nặng nề, một nhóm nam nhân hung tợn gắt gỏng lên tiếng: "Có ai không? Mở cửa, mở cửa-"

Tiếng đập cửa "ầm ầm", một đám hắc y nhân lao vào. Họ nhìn thấy Hạ Thư Khanh trong chiếc áo màu xanh lam ở trước ngôi nhà gỗ. Hắc y nhân dẫn đầu sửng sốt một hồi: "Kêu ngươi mở cửa, ngươi chạm chạp làm cái gì?"

Hạ Thư Khanh đứng ở cạnh cửa, trên mặt đất rắc một ít bột trắng không lộ chút dấu vết nào: “Tại hạ vừa mới tỉnh, các vị là?”

"Là người ngươi không thể trêu vào." Những người đó mang theo đao xông tới, định vọt vào căn nhà nhỏ.

Hạ Thư Khanh đứng ở trước cửa, trên mặt mang theo ý cười: "Phòng bên trong lạ thê tử của tại hạ, nàng nhát gan, sẽ dọa nàng sợ."

Sau cánh cửa, Quý Chính Đạm nghe thấy hai từ "thê tử" trong miệng Hạ Thư Khanh, không hiểu sao tim y đập nhanh hơn. Biết rằng đó là một cái cớ, nhưng trong tim lại có loại được bảo hộ, xa lạ mà ấm áp.

Đám hắc y nhân nhìn nhau: “Nữ nhân?” Người đàn ông dẫn đầu chế nhạo, đẩy vai Hạ Thư Khanh: “Sao ta ngửi thấy mùi máu? Thức thời, đem người giao ra đây, gia còn có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu không, ngươi chính là chứa chấp khâm phạm của triều đình!”

Hạ Thư Khanh mặt không đổi sắc quét quét bả vai, loại bỏ hơi thở của hắc y nhân: “Như vậy sao được? Thê tử của ta, tự nhiên phải che chở thật tốt.”

Quý Chính Đạm ở trong nhà không kìm lòng được, rất muốn xông ra ngoài dạy dỗ nhóm người, nhưng đã hứa với Hạ đại phu, lòng nóng như lửa đốt. Bên kia cánh cửa, giọng nói thanh lãnh rõ ràng của hạ đại phu truyền đến tai y, còn có trong lòng. Rõ ràng là y không say, mà là lí trí say.

Hắc y nhân dẫn đầu khó chịu, cho rằng nam nhân dung mạo tuấn tú không tồi, mới có hảo cảm nói chuyện, không nghĩ tới còn có người dám cùng hắn đối nghịch. Hắc y nhân trực tiếp rút đao ra: “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Cút ngay —— các ngươi vào cho ta!”

Hắc y nhân giơ thanh đao sáng loáng lên, Quý Chính Đạm mở cửa sổ, từ trên trời rơi xuống từ phía sau họ, lưu loát đoạt lấy cây đao, đá một cước vào tên cầm đầu, máu văng ra ba thước dữ dội.

Quý Chính Đạm sải bước đến chỗ Hạ Thư Khanh: “Không sao chứ?” Cơ thể y đều là vết thương, chịu đựng mùi máu bốc lên từ cổ họng.

Hạ Thư Khanh lắc đầu: “Cẩn thận một chút.” Thuốc của hắn vẫn chưa có tác dụng.

Quý Chính Đạm ánh mắt có chút lạnh nhạt: “Được.” Sắc mặt lạnh lùng quay đầu, khí thế kinh sợ một phương.

Đám hắc y nhân xếp thành vòng tròn, rút đao cảnh giác: “Quý Chính Đạm, ngươi quả nhiên chưa chết!” . Họ nhìn nhau, cùng lao lên: “Chịu chết đi.”

Cơ thể Quý Chính Đạm căng ra, lao tới, giống như một vị tướng sát khí trên chiến trường.

Trận hỗn chiến sắp bắt đầu, nhưng khoảnh khắc đám hắc y nhân lao lên, hai chân yếu ớt ngã xuống đất, đao trong tay trượt xuống cũng không ngoại lệ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Quý Chính Đạm ngạc nhiên nhìn lại: "Cái này?"

Hạ Thư Khanh bình tĩnh nói: “Ta là đại phu, có thể giải độc, tự nhiên cũng sẽ dùng độc.”

Hắn cố ý tăng thêm ngữ khí: "Bọn họ bây giờ cả người vô lực, ba ngày sau liền tê rần phát ngứa, cuối cùng chảy máu mà chết vì thủng ruột. Đương nhiên, nếu các ngươi thành thật ngoan ngoãn, ta sẽ xem xét cho các ngươi thuốc giải. Nếu đồng ý, thì chớp mắt."

Đám hắc y nhân khϊếp sẹo khi nhìn thấy cảnh tượng đó, bọn họ điên cuồng mà chớp mắt, còn gì quan trọng hơn mạng sống của chính họ?

“Tiểu hầu gia, giao cho ngài.” Hạ Thư Khanh chớp chớp mắt với Quý Chính Đạm, hắn an tâm quay lại phòng trêu chọc con mèo.

“Được.” Quý Chính Đạm không nhịn được cười, Hạ đại phu tay trói gà không chặt lại không giống trong tưởng tượng cuay y. Y thuật của hắn không thua gì ngự y trong triều đình. Cùng nhau vượt qua khó khăn, trái tim lạnh giá của y lại một lần nữa được sưởi ấm.

Quý Chính Đạm từ miệng bọn thuộc hạ của Ô Chương Tùng cạy ra chút tình báo, áp chế bọn họ vì chính mình làm một ít việc.

Quý Chính Đạm để lại một nhóm người đang khóc thảm thiết, nói với Hạ Thư Khanh: "Không thích hợp ở đây lâu."

Vào mùa đông, căn nhà tranh trên núi đơn sơ, khó tránh khỏi cái lạnh. Và không có gì đảm bảo rằng nhóm người này sẽ trở mặt.

Hạ Thư Khanh không phản đối: “Đều nghe hầu gia, chỉ là thương thế của ngài tốt nhất nên tĩnh dưỡng.”

Quý Chính Đạm giờ đây hoàn toàn tín nhiệm Hạ Thư Khanh, không khỏi ho khan một tiếng: "Không sao, ta rất nhanh sẽ hồi phục."

Nói xong, họ thu dọn đồ đạc xuống núi. Ngay lưng chừng núi đã có một trận tuyết rơi dày đặc, gió và tuyết khiến đường càng thêm khó nhìn.

Vừa lúc, Quý Chính Đạm tìm thấy một hang động khô ráo và kín gió, đây dường như là nơi nghỉ ngơi của những người thợ săn.

Gỗ ẩm sẽ không bắt lửa, vì vậy Hạ Thư Khanh đề nghị dựa vào nhau để giữ ấm. Con mèo trắng nhỏ nép vào vòng tay của Hạ Thư Khanh, hắn choàng một chiếc áo khoác bông dày lên người Quý Chính Đạm: “Vết thương của ngài chưa lành, không thể bị cảm lạnh.”

Quý Chính Đạm thân cường thể tráng, trừ bỏ thân nhân, đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến y như thế này: "Không, ta không lạnh."

Y vừa chạm vào đầu ngón tay của Hạ Thư Khanh, ngón tay y tê dại rồi bình tĩnh lại: "Tay Hạ đại phu quá lạnh, vẫn là ngươi nên cần."

“Thể chất của ta vốn như thế…” Sau một hồi, Hạ Thư Khanh mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Không bằng chúng ta cùng nhau đắp.” Ánh mắt của hắn là đương nhiên, không ai có thể từ chối.

Quý Chính Đạm cau mày, y và Hạ Thư Khanh ngả người dựa lưng ở bên nhau, quấn trong một chiếc áo khoác bông.

Bên ngoài gió lớn gào thét như cuồng phong, người phía sau y là nguồn nhiệt duy nhất.

Quý Chính Đạm thân thể hơi cứng ngắc, y cũng là nam nhân, cùng nhau giữ ấm là chuyện thường tình. Nhưng nghĩ đến giấc mộng hoan ái đáng xấu hổ, ở trong hiện thực y có một lần mạo phạm, Quý Chính Đạm có thể dễ dàng ngửi thấy hơi thở độc đáo của Hạ đại phu, mùi thảo dược thoang thoảng giúp an thần. Cơ thể Quý Chính Đạm chống lại lý trí, có một ngọn lửa bùng cháy trong l*иg ngực y. Họ rất gần nhau, y có thể cảm nhận được từng hơi thở, nhịp tim và những cử động ngẫu nhiên của Hạ đại phu ...

Quý Chính Đạm cả người nóng như bếp lò, một tồn tại khó có thể bỏ qua trong mùa đông lạnh giá. Sống lưng y cứng đờ, tim đập thình thịch vì căng thẳng.

Hạ Thư Khanh cười khẽ, đưa tay áp lên trán của Quý Chính Đạm: "Mặt hầu gia nóng như vậy, lẽ nào miệng vết thương lại rách ra?"

Cơ thể Quý Chính Đạm hơi cứng lại, bàn tay mát lạnh của Hạ đại phu chạm vào người y, y nhwos lần đầu tiên trong mộng, ngón tay thon dài tùy ý xâm lấn bên trong y. Hô hấp của y có chút hỗn loạn, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng: "Không ... có."

Hạ Thư Khanh không thể không lo lắng, kéo cổ tay Quý Chính Đạm bắt mạch, hắn có thể cảm nhận nam chính khẩn trương đến hô hấp bất thường: “Vậy là tốt rồi. Hầu gia, mấy ngày gần đây còn có mơ thấy ta không?”

Trong lòng Quý Chính Đạm căng thẳng.

Xin lỗi mấy b mình đăng trễ một chút nha :((