🌸【TG1】Chương 1: Thần y ôn nhu thiên tài × Hầu gia cường thế chính trực

【1】Anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mỹ nhân là một tên biếи ŧɦái

Editor: Nhii, Dĩm

-----

Trong biệt viện, Hạ Thư Khanh mặc áo choàng tắm trắng, tóc đen ướt đầy trán, lộ ra khuôn mặt đẹp.

Hắn đeo một cặp kiếng dây gọng vàng, đôi dân dài bước đi rất có lực: "Tiểu Hòa".

Một con mèo trắng tinh với cặp chân nhỏ nhảy ra khỏi giường, vòng qua chân chân Hạ Thư Khanh mà đùa giỡn: "Meo~Meo~".

"Lên đây" Hạ Thư Khanh đưa tay bắt lấy, mèo trắng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn, nheo mắt hưởng thụ vuốt ve.

Mọi thứ trong phòng ngủ thay đổi, Hạ Thư Khanh ôm mèo đứng ở giữa sân.

"Chậc". Hạ Thư Khanh nhìn dòng chữ màu xanh lơ lửng trên cổ tay: “Thời gian trôi qua nhanh thật.”

“Hạ Thư Khanh, ngươi ra ngoài cho ta——” Một nhóm người đá tung cánh cửa, khí thế hùng hục cầm gậy xông vào.

Hạ Thư Khanh mặc chiếc áo choàng tắm dài trắng tinh, đôi chân dài thẳng tắp chói mắt, giống như một tia sáng chiếu vào lòng bọn họ.

Những giọt nước trên xương quai xanh gợi cảm chảy xuống, dọc theo l*иg ngực cường tráng xuống dưới cổ áo, cơ bụng đẹp đẽ và đường nét hoàn hảo, làn da trắng vô tình toát lên hơi thở quyến rũ.

Một đám người không nhận ra khuôn mặt đang nóng ran, nuốt nước bọt: Chết tiệt. Người này rất kỳ quái, theo bản năng bọn họ không dám nhìn trực tiếp, dường như sợ phạm thượng quý nhân.

“Chờ một chút.” Hạ Thư Khanh mở cửa đặt con mèo lên bàn, nó biến mình thành một hình ảnh phù hợp với tình tiết của tiểu thuyết, tao nhã và ấm áp, xanh mướt như ngọc bích.

Hạ Thư Khanh mở cửa, anh nở nụ cười ấm áp như một nam tử cao quý: “Chư vị, có chuyện gì sao?”

Ở cổng sân, một đám người bị nụ cười quyến rũ của anh làm lóe lên hai mắt, thất thần, ngay cả cây gậy trong tay cũng không cầm được.

Đầu tiên cầm đầu nhanh chóng hoàn hồn, tức giận hỏi: "Đồ lang băm! Ngươi cũng biết là đã chết người?"

Hai người khiêng gánh đặt trước mặt Hạ Thư Khanh, người trên gánh được che bằng một tấm vải trắng. Một cô gái mặc quần áo xám ngồi bên cạnh nức nở khóc, đau khổ như đứt từng đoạn ruột: "Cha - cha bỏ con đi rồi, con phải sống thế nào đây--"

"Đúng là táng tận lương tâm, chúng ta trói hắn, đem lên cho quan lớn phán xử."

“Rõ ràng là lang băm, vậy mà còn nói chữa bệnh miễn phí, căn bản là muốn hại chết chúng ta.”

"Gϊếŧ người đền mạng, đánh chết hắn."

Một nhóm người đầy phẫn nộ, bất cứ lúc nào cũng có thể hung dữ ngang ngược.

“Đừng tức giận.” Hạ Thư Khanh giơ tay lên. “Tôi nghĩ người này vẫn còn cứu được.”

Mắt mọi người sắp rớt ra ngoài, tấm vải đắp lại cũng không mở ra, không nói được lời nào.

Hạ Thư Khanh không thèm nói những điều vô nghĩa với những người không hiểu. Trong tiểu thuyết Hạ đại phu không được tin tưởng, muốn tự mình kiểm tra "thi thể" trên gánh. Những người khác cho rằng hắn động tay chân, nên xông lên đánh dã man, khiến hắn mất nửa cái mạng.

Hạ Thư Khanh của hiện tại tính tình cũng không phải chịu thiệt, tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn để người ta đánh. Anh đợi một lúc, rồi nói: "Mọi người hãy tin tôi, ông ta là giả đang chết, nếu như không đúng, tôi sẽ để các người xử trí.”.

Mọi người nghi ngờ, cô gái mặc quần áo xám ngẩng đầu lên khóc: “Cha tôi chết rồi, còn không buông tha, ngươi có còn là con người hay không?”.

Cô gái ứa nước mắt, ai cũng thương hại cô, nhìn Hạ Thư Khanh hận thù: “Bây giờ còn cãi, bắt hắn đi”

" Chờ đã— " Một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ đi qua đám đông. Quý Chính Đạm mày kiếm mắt sáng, thần thái thanh lãnh, hào quang chíu ra tứ phía.

Y lấy ra hai bức họa giơ lên.

"Gần đây, quan phủ đang truy lùng hai tên đóng giả người chết để lừa gạt người khác, đúng lúc truy tìm đến nơi này. Các vị có từng nhìn thấy hai người này không?”

Bức họa sinh động như thật. Nữ tử trong tranh cùng với cô nương mặc quần áo xám giống nhau như đúc. Sắc mặt cô thay đổi, khóc lóc: “Nô gia oan uổng quá!”.

Quý Chính Đạm cười hiền lành ngay thẳng: “Có phải hay không? Đi theo chúng ta về điều tra sẽ rõ.”

Đôi mắt của cô nương mặc quần áo xám lóe lên, quay sang chụp lấy tấm vải, bay lên bức tường.

Thấy cô ta định bỏ chạy, Quý Chính Đạm ném một đồng bạc vào eo cô nương đấy.

“A!” Cô nương mặc áo xám hét lên, ngã trên sân, ánh mắt hằn học.

Hạ Thư Khanh bước đến chỗ cái gánh, vén tấm vải trắng lên và cắm ngân châm lên đầu người nam nhân mặt xám.

Sắc mặt của nam nhân trở lại hồng hào, hơi thở l*иg ngực dao động, hắn ta đột nhiên bật dậy, rút

dao bên trong ủng ra, đâm nhanh về phía Hạ Thư Khanh.

Lưỡi kiếm chém qua không khí, Hạ Thư Khanh không né tránh kịp, kinh ngạc đến ngây người.

Qúy Chính Đạm nghiêng mình cản trước mặt Hạ Thư Khanh, mặt không đổi sắc, hai ngóc tay kẹp lấy lưỡi dao, khí thế lạnh thấu xương tỏa ra.

Thân thể gã nam nhân hung tợn bất giác lùi về phía sau, va vào bức tường trắng như lá rụng, bức tường thủng một lỗ lớn. Hắn ta nôn ra một ngụm máu, không thể cử động được.

Một nhóm người mặc đồ đen bắt người đến muộn, chúng lao vào bắt một nam một nữ rồi mang đi.

Mọi người ánh mắt kinh ngạc, nam nhân này mạnh thật, dùng ngón tay đánh ngã hắn?

Các thôn dân nhận ra rằng họ đã hiểu nhầm lòng tốt của Hạ đại phu, vừa xấu hổ vừa tức giận. Bọn họ không khỏi xấu hổ, thừa nhận mình không phân biệt tốt xấu, rồi mắng hai kẻ lừa đảo, bỏ lại cửa viện rách nát chạy lấy người.

Sự ích kỷ của các thôn dân này làm người ta thất vọng, Quý Chính Đạm khẽ thở dài: "Hạ tiên sinh, ngươi là một đại phu tốt. Khi nào rảnh rỗi có thể đi theo tôi một chuyến được không?”

Y tốt bụng động viên: "Ngươi bị vu tội, nha môn sẽ trả lại trong sạch cho ngươi. Về phần cái tường và cánh cửa, ta sẽ cho người sửa lại."

Quý Chính Đạm có chút bất lực, sức tàn phá của mình đúng là kinh khủng.

Hạ Thư Khanh cười nhẹ, anh không quan tâm đến sự thiếu hiểu biết của dân làng, cũng sẽ không vì họ mà chữa trị miễn phí:

"Cho hỏi, các hạ là...?”.

Qúy Chính Đạm chắp tay, nho nhã phong độ : "Ta là Qúy Chính Đạm, gọi ta là Quý huynh được rồi. "

Thân phận Hạ đại phu là ngự y của triều đình. Anh là người vô cùng tài năng và tính tình hiền lành, mai danh ẩn tích trong một ngôi làng nhỏ trên núi để tránh xa chốn quan trường tranh giành hỗn loạn.

Nhưng nhân vật nam chính trong tiểu thuyết Quý Chính Đạm, gia đạo sa sút, cha mẹ bị kẻ gian sát hại, chính tỷ tỷ nuôi y lớn lên. Quý Chính Đạm cũng không thua kém, mười bốn tuổi khí phách thi được chức Trạng Nguyên.

Mười sáu tuổi, phó tướng chinh chiến viễn chinh chống lại địch quốc, không chỉ bảo vệ lãnh thổ, một mình xông vào kinh thành của kẻ thù, trói chúa công và đổi được tám thành tòa thành.

Trong lòng hoàng thượng vừa vui mừng, nhưng cũng rất kiêng kỵ thế lực đáng sợ của Quý Chính Đạm, phong y làm một chức Hầu gia nhỏ, trấn giữ một phương.

Quý Chính Đạm là người chính trực chí công vô tư, số mệnh ngược trời, vô tình chiêu mộ được một nhóm người tài. Sau này cùng y tiêu diệt gian thần, ngồi lên vị trí chí cao vô thượng.

Quý Chính Đạm đã dùng khinh công đuổi kịp, cứu Hạ đại phu, người đã bị đánh chết bởi đám đông, và rửa sạch nỗi oan cho hắn. Kể từ đó, Hạ đại phu đã xem y như anh hùng của tiểu thuyết và trở thành đàn em trung thành nhất, sai đâu đánh đó.

Tính cách thực sự của Hạ đại phu rất biếи ŧɦái, may mắn thay, kỹ năng diễn xuất của anh là đỉnh cao, nhiệm vụ trở thành đàn em của nam chủ không phải vấn đề gì lớn.

Bước đầu tiên là kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Hạ Thư Khanh vỗ vào cánh tay rắn chắc của Quý Chính Đạm, cơ bắp dưới lớp áo mỏng co giãn và đàn hồi: "Quý huynh có cơ thể tốt thật, nhưng ta nghĩ ngươi dường như không thể kiểm soát chân khí trong cơ thể mình, chẳng lẽ là có bệnh không thể nói? ”

Cánh tay cơ bắp Quý Chính Đạm căng chặt, bị tên đại phu này tùy tiện vuốt ve, ngón tay thon dài trắng nõn mềm mại.

Nhưng y cảnh giác với nguy hiểm sắp đến, hơi thở hỗn loạn và sôi sục, tùy thời nổ tung.

Quý Chính Đạm hầu kết lên xuống, khắc chế chân khí muốn phóng ra bên ngoài, để không làm Hạ đại phu bị thương: "Đúng là như thế, chỉ là vẫn không tìm được nguyên nhân."

Biến đi, thực sự phải kiềm chế cơn tức giận, và không làm tổn thương Hạ đại phu: "Đúng là như vậy, nhưng mà ta cũng không tìm ra lí do".

Hạ Thư Khanh hiếm khi nhiệt tình: "Sao huynh không đến nhà ta xem một chút?".

Quý Chính Đạm mấp môi: "Công việc gia môn..."

Hạ Thư Khanh buông tay, đôi mắt tối sầm lại: "Có phải ta làm chậm trễ công việc của Qúy đại nhân không?".

Gọi như vậy cũng không xa lạ, Quý Chính Đạm không thấy khó hiểu, y khoát tay hào hùng nói: "Giờ này cũng không tồi".

Hạ Thư Khanh khẽ mỉm cười, nhìn Qúy Chính Đạm quay lưng bước vào phòng mình, nam nhân này cao ráo có sống lưng rộng và đáng tin cậy, áo trường sam buộc vòng quanh bờ mông đầy đặn kia, đôi chân dài rắn chắc.

Chậc, đáng tiếc Khởi Điềm lại là thẳng.

Hạ Thư Khanh cười nhạt, đem người đàn ông cường tráng này đè xuống rồi đánh, bất giác khóc lóc cầu xin tha thứ, chắc chắn là rất đẹp.

Quý Chính Đạm ngơ ngác ngồi vào bàn, một con mèo trắng tò mò đi lại.

"Đi ra ngoài chơi một lát". Hạ Thư Khanh xoa dịu con mèo nghịch ngợm, đem ra ngoài, hắn đóng cửa phòng lại: "Cởi ra".

Hạ Thư Khanh mặt đầy ngay thẳng, giống như chó sói đuôi to vô hại: "Cởϊ qυầи áo ra, ta mới có thể ngân châm cho huynh".