Chương 6

【6】 Hiện thực: Quý Chính Đạm lại tìm gặp Hạ Thư Khanh, Tiểu Hầu Gia rung động luân hãm

Edit: blue

Sáng sớm, bầu trời quang đãng, Hạ Thư Khanh đã thu xếp xong hành lý. Khi hắn đang chơi đùa với tiểu bạch miêu thì nam chính tìm tới cửa. "Hạ đại phu" Quý Chính Đạm một thân chỉ đỏ áo đen, uy phong lẫm liệt, đôi mắt tinh anh màu xanh nhạt. "Ta gần đây hơi khó ngủ, ngươi có thể xem bệnh cho ta không?"

Y hơi né tránh Hạ Thư Khanh, có lẽ vì nam nhân trước mặt trông rất giống nam nhân trong mộng cưỡng bức y, ép y chìm đắm trong du͙© vọиɠ vô biên. Quý Chính Đạm đã cố gắng thức nguyên đêm, ban ngày ngủ một giấc thì y lại trở thành người đứng ngoài cuộc trong giấc mơ của mình.

Quý Chính Đạm không thể cử động được, y buộc phải nhìn người đàn ông trông giống mình bị một nam nhân khác đè dưới thân khinh nhục, cưỡng ép. Hắn dùng côn ŧᏂịŧ to lớn của hắn đâm sâu vào y, từng cái từng cái thúc thật mạnh, còn y thì lộ ra ánh mắt trầm luân si mê.

Thậm chí nam nhân ấy còn trơ trẽn nói ra những câu đả kích tâm trí Quý Chính Đạm. Y đã không ngủ trong bảy ngày liên tiếp,mặc dù cơ thể y cường tráng hơn người thường, nhưng y đã bắt đầu trở nên mệt mỏi, buồn ngủ và hay cáu gắt. Y sắp phát điên rồi, phải chăng có thứ gì đó đang điều khiển giấc mơ của mình?

Vì chuyện này khá tế nhị, Quý Chính Đạm không thể nào mở miệng nói với người ngoài, đành chính mình tự đi tìm nguyên nhân. Manh mối đầu tiên y nghĩ ra chính là Hạ Thư Khanh, người có dáng vẻ giống với nam nhân trong mộng.

So với Quý Chính Đạm thì Hạ Thư Khanh lại trái ngược hoàn toàn. Hắn không hề bị mất ngủ, sắc mặt cực kỳ hồng hào, thần sắc vui vẻ. Hạ Thư Khanh đại khái đoán được nam chính đến đây để thăm dò mình. Hắn không ngạc nhiên mấy với sự dò xét, nghi ngờ của Quý Chính Đạm, tự nhiên trả lời:" Tại hạ sẽ nỗ lực hết sức."

Xét cho cùng, vai trò của hắn là làm huynh đệ tốt của nam chính. Nhiệm vụ thứ hai là giúp nam chính giải quyết vấn đề. Chậc, thủ phạm của vấn đề này là hắn :)) " Đa tạ" Ánh mắt Quý Chính Đạm hơi sâu, y rất khó có thể đem người trước mặt và người trong mộng liên tưởng cùng một chỗ. Nhưng khuôn mặt y hệt như vậy khiến y không thể chịu được mà nhìn thêm.

Y sợ mình làm ra điều gì khiến mình hối hận và cũng sợ làm bị thương người vô tội. Quý Chính Đạm " ân cần mời" Hạ Thư Khanh ở lại biệt phụ của mình. Nam chính quả thật rất giàu có, phòng cho khách rộng rãi thoáng mát, toàn bộ đồ dùng trong phòng đều là loại tốt. Quả thật vung tiền rất phóng khoáng.

Phòng thuốc có đủ các loại dược liệu quý, nha hoàn, gã sai vặt và dược đồng đều rất chịu khó và nhiệt tình. Nếu không bị giám sát liên tục, Hạ Thư Khanh sẽ thấy thoải mái hơn. Hắn cũng không lãng phí thời gian, dàn xếp xong mọi chuyện, hắn liền tìm Quý Chính Đạm xem bệnh.

Quý Chính Đạm hết thảy đều phối hợp ngoại trừ việc mơ hồ về tình trạng không ngủ được. Y nói: " Đừng kê thuốc an thần cho ta, ta muốn một giấc ngủ ngon không gặp giấc mộng nào cả."

Đầu ngón tay của Hạ Thư Khanh vẫn đặt trên cổ tay Quý Chính Đạm, hắn cảm thấy mạch đập của người đàn ông này rất mạnh mẽ, hữu lực, hắn lắc đầu cười bất lực: "Hầu gia, mạch đập của huynh cho ta thấy thân thể huynh không sao cả, chỉ hơi mệt một chút. Chắc hẳn là do giấc mộng huynh thường gặp?"

Trái tim Quý Chính Đạm nhảy dựng, ánh mắt sắc lạnh: "Ngươi biết." Biết rằng y đã bị tra tấn bởi giấc mộng, kiều diễm vô hạn, thống khổ lại vui sướиɠ? Hạ Thư Khanh ánh mắt trong suốt: “Nhất định không ngủ được, nhưng cũng không dám ngủ. Đúng không?” Những che giấu không nói ra được bị nhìn thấu, chính là khuôn mặt giống như người trong mộng!

Quý Chính Đạm nắm chặt tay Hạ Thư Khanh , lòng bàn tay rất nóng, hai mắt lóe lên ngọn lửa, cảm thấy thẹn lại xấu hổ, đôi mắt thật sâu giam cầm người trước mặt: " Có liên quan đến ngươi đúng không?" Y không bao giờ bỏ qua bất kỳ khả năng nào.

"Tiểu Hầu gia, ta đau." Lông mày Hạ Thư Khanh hơi nhíu lại, anh mở tay Quý Chính Đạm ra. “Tại hạ tuy là đại phu sơn dã, nhưng đã chưa qua vô số người. Làm sao không thể nhìn ra chút bệnh tình của huynh được?" Quý Chính Đạm thu tay lại, y bởi vì thời gian dài thiếu ngủ, nhất thời không khống chế tốt lực đạo. Trên tay Hạ Thư Khanh hiện lên một vòng tròn đỏ ửng. Quý Chính Đạm giật giật môi, chắp tay nói:" Đắc tội."

Trước khi có bằng chứng xác thực, y không nên động thủ với một đại phu tay trói gà không chặt. Đôi mắt y đờ đẫn, lòng y xúc động lạ thường. Ngoài sự khó chịu, còn có một loại phấn khích không thể giải thích được.Trong giấc mơ, Quý Chính Đạm không thể chạm vào người đàn ông kia, nhưng hiện tại, y lại có thể khiến Hạ Thư Khanh, một người luôn bình tĩnh cau mày.

Hạ Thư Khanh mắc lắc cổ tay một chút, vết đỏ ửng biến mất. " Tiểu Hầu gia, nếu đã mời ta đến đây, chi bằng hãy nói thẳng. Giấu diếm sẽ không giúp huynh nhanh khỏi được."

Hạ Thư Khanh hoàn toàn không sợ Quý Chính Đạm nghi ngờ, thay vào đó, hắn cố ý nói trúng chỗ yếu của y để y lơ là một chút. Càng nguy hiểm, càng quyến rũ. Quý Chính Đạm nắm chặt tay, y đang đề phòng và kiềm chế phản ứng của cơ thể mình. "Ta chỉ có thể nói ..."

Quý Chính Đạm cẩn thận nhìn vào mặt Hạ Thư Khanh : "Khi ta nhắm mắt lại, ta sẽ rơi vào một cơn ác mộng và không thể tỉnh lại." Trong mộng, nam nhân lạnh lùng tà ác, thô bạo đem y thao đến chết đi sống lại.

Qúy Chính Đạm chỉ muốn biết tại sao? Y từ trước đến nay là người chưa từng thù ghét ai, lần đầu tiên vô cùng căm ghét, còn muốn người bằm thành vạn mảnh.

"Ác mộng" người gây ra - Hạ Thư Khanh trông thực sự lo lắng: "Giấc mộng gì khiến Hầu gia lo lắng như vậy?"

Một câu nói, ngược lại nó đã xúc phạm đến tự tôn trong lòng. Qúy Chính Đạm nghiến răng, thở nhẹ, thật lâu sau anh vẫn không ra tay. Anh quay đầu lại và nói: “Cái này không quan trọng. Hạ đại phu, ngươi có thể giúp ta không còn mơ giấc mộng đó không? ” Y đang cầu xin giúp.

“Những giấc mơ làm tổn thương tinh thần.” Hạ Thư Khanh do dự một chút, “Tại hạ y thuật có hạn, cho nên ta chỉ có thể kê đơn thuốc xoa dịu hữu hiệu nhất, để Hầu gia ngủ không còn mơ, nhưng uống thường xuyên thì không được. Điều này là để điều trị các triệu chứng nhưng không phải là trị gốc rễ. Có câu nói, ngày nhớ về cái gì, ban đêm sẽ mơ về điều đó, Hầu gia là có tâm bệnh sao?".

“Trước cơn ác mộng, ta không nghĩ gì nhiều cả.” Bệnh của Qúy Chính Đạm là một giấc mơ kỳ lạ, những đại phu khác trong dinh thự của anh ta cũng có suy nghĩ như Hạ đại phu. Chỉ là những người đó không dám kê thuốc. Qúy Chính Đạm có một số chuyện trong lòng: "Làm phiền Hạ đại phu rồi, kê thuốc đi".

Lông mày của Hạ Thư Khanh chuyển động, không còn nói thêm chỉ làm theo. Nam chính nỗ lực thử nghiệm, cũng đang thử thăm dò hắn. Thật sự rất thú vị.

“Cũng không còn sớm nữa, Hạ đại phu về nghỉ ngơi đi.” Qúy Chính Đạm liếc nhìn Hạ Thư Khanh nhiều hơn.Qúy Chính Đạm ánh mắt sắc bén, nắm chặt tay không hề buông lỏng.

Hạ Thư Khanh cười nhẹ: "Được."

Lão y quan đọc kỹ đơn thuốc của Hạ Thư Khanh: “Hầu gia, toa thuốc này giúp ngủ ngon và làm dịu thần kinh.” Ông ta cảm thán trong lòng rằng nét chữ đẹp đẽ có thể so sánh với nét chữ của những bậc thầy . Lão thái y sờ sờ râu, "Lão phu trở về tra cứu chút sách cổ."

Qúy Chính Đạm gật đầu, lão y quan cầm đơn thuốc đi một cách tử tế, y nghĩ: "Để lại tờ giấy."

Ngày thứ hai, Qúy Chính Đạm tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, đã lâu không có một giấc ngủ ngon, tâm trạng lo lắng trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Quả nhiên có hiệu quả.” Qúy Chính Đạm cười. Anh bật dậy tung một cú đấm xuống sân, đầy khí thế. Vẻ điển trai, nam tính khiến các thiếu nữ đi qua phải đỏ mặt.

Sau khi tắm rửa, Qúy Chính Đạm vội vàng đi tìm Hạ Thư Khanh. Cửa phòng khách còn chưa đóng, liền đẩy vào: "Hạ đại phu..."

Giọng nói còn lại của Qúy Chính Đạm đều bị mắc kẹt nơi đầu môi.

Hạ Thư Thanh nằm trên giường ngủ thϊếp đi, trên người mặc một chiếc bạch y, hai vạt áo hơi mở ra, một bộ ngực như ngọc thấp thoáng ẩn hiện, trắng đến chói mắt. Dưới lớp chăn bông mỏng, côn ŧᏂịŧ khổng lồ giữa đũng quần như bừng tỉnh, sưng tấy và mập mạp không thể chê vào đâu được.

Trong cảnh xấu hổ, Qúy Chính Đạm cổ họng cuộn lại, và miệng anh hơi khô. Hẳn là hắn dậy sớm luyện võ, thân thể nóng bừng bừng.

Hạ Thư Khanh mơ hồ nghe thấy giọng nói, nhưng quá lười biếng để di chuyển.

Qúy Chính Đạm bước nhẹ nhàng và kéo một góc chăn bông lên để che Hạ Thư Khanh. Y ấy luôn hành động tùy hứng, lần đầu tiên y cẩn thận như vậy.

Đôi mắt của Qúy Chính Đạm nhìn vào khuôn mặt của Hạ Thư Khanh một cách vô thức. Y chỉ phát hiện ra rằng, hắn không giống như những người đàn ông to lớn thô kệch, yếu đuối như những người phụ nữ mà anh từng thấy, Hạ đại phu dịu dàng như ngọc. Nó giống như ánh sáng duy nhất trong đêm, thu hút sự chú ý của mọi người.

Qúy Chính Đạm đột nhiên tự hỏi tại sao một người đàn ông tốt như Hạ đại không lấy vợ và sinh con?

Hơi thở kỳ lạ lặng lẽ đến gần, Hạ Thư Khanh đột nhiên nắm lấy tay y, nhắm mắt lại đè ở dưới thân, lẩm bẩm nói: "Đừng làm ồn."

Qúy Chính Đạm không ngờ Hạ đại phu lại mạnh như vậy, khi y lại tinh thần thì l*иg ngực của Hạ Thư Khanh đã áp sát vào y. Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tựa vào Qúy Chính Đạm, hai người da kề da, hơi thở quyện vào nhau, và họ gần gũi hơn bao giờ hết.

Tim Qúy Chính Đạm đột nhiên đập nhanh, cảm giác đau đớn và sung sướиɠ trong mơ ùa về trong tâm trí, y nhẹ nhàng đẩy người trên ra: "Hạ đại phu ..."

Hạ Thư Khanh khóa chặt cơ thể ấm áp và mạnh mẽ trong vòng tay của mình, và hơi thở nam giới mãnh liệt như ánh sáng mặt trời. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cứng ngắc của Hạ Thư Khanh vừa mới áp vào eo người dưới mình, theo bản năng mà chống lại nơi co giãn, khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Ừ..."

Qúy Chính Đạm đột nhiên sững người: "Hạ..."

Hạ Thư Khanh nhíu mày, và Qúy Chính Đạm đột nhiên im lặng. Tình cảnh của hai người quá xấu hổ, y gần như có thể tưởng tượng được, lúc Hạ đại phu tỉnh lại lúc này, hai người cũng sẽ xấu hổ như nhau.

Hạ Thư Khanh phát tiết theo ý mình, không bao giờ quan tâm đến những gì người dưới thân hắn nghĩ. Hắn sờ soạng mông Qúy Chính Đạm bằng bàn tay , và côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của hắn nằm giữa hai chân người đàn ông qua lớp quần mỏng, nhấn mạnh vào nó. Quần áo cọ xát và sột soạt, hắn thở gấp, vừa gợi cảm vừa quyến rũ, phần dưới dữ dội của hắn đã đốt cháy ngọn lửa và làn da nơi hai người đã chạm vào nhau.

"Đừng ..." Mông của Qúy Chính Đạm lao vào va chạm nảy lửa, giống như thực sự muốn tiến sâu vào trong cơ thể y. Y vội vàng khép chân lại, nhưng vừa bắt gặp côn ŧᏂịŧ dày và nóng của Hạ Thư Khanh, liền hoảng sợ quên mất hít thở.

"Ừ ..." Da đầu sảng khoái của Hạ Thư Khanh tê dại, mũi hắn khẽ hừ nhẹ, và khóe miệng hắn hơi nhếch lên, khiến điều đó trở nên thú vị hơn.

Trái tim Qúy Chính Đạm đập loạn, đầu óc trống rỗng. Toàn thân mềm nhũn, hô hấp rối loạn, không dám thả lỏng hai chân run rẩy, luôn có cảm giác nguy hiểm có gì đó xâm nhập. Ký ức trong mộng quá sâu, hông của y tê dại, có loại trống rỗng. Điều đáng sợ hơn là Qúy Chính Đạm xoay eo trốn tránh, thay vào đó dường như để phục vụ cho sự trêu chọc của Hạ Thư Khanh.

Qúy Chính Đạm cảm thấy căng thẳng, không, nó không phải là một vấn đề lớn! Những người đàn ông bình thường sẽ phản ứng khi họ thức dậy, nhưng Hạ đại phu vẫn chưa thức dậy. Qúy Chính Đạm bắt đầu hối hận vì lẽ ra vừa rồi anh phải đánh thức Hạ đại phu dậy.

Tim hắn đập như trống, mặt đỏ bừng, y cũng chưa từng nghĩ tới ngoài giấc mộng sẽ chủ động chịu sự uy hϊếp. Qúy Chính Đạm đang định đẩy Hạ Thư Khanh ra, hành lang bên ngoài ngôi nhà đã nghe thấy giọng nói của hai nha hoàn: "Hạ đại phu tỉnh chưa ạ?"

"Còn không mau đi, Hạ đại phu nói, buổi sáng không cần kêu ngài ấy dùng cơm."

"Meo meo ~ meo meo ~ meo meo ~"

"Oa, mèo nhỏ. Tại sao ngươi lại đi ra? Có đói bụng chưa?"

Với đôi tai nhạy bén, tim Qúy Chính Đạm như nhảy ra ngoài khi nghe nha hoàn chơi đùa với chú mèo con bên ngoài. Nếu ai đó phát hiện ra họ trông như thế nào, điều đó còn đáng sợ hơn.

Qúy Chính Đạm trong giây lát không thể nhớ được mình đã đóng cửa kỹ hay chưa. Nhưng y nhanh chóng không để ý tới, bởi vì động tác của Hạ Thư Khanh càng ngày càng nhanh.

Hạ Thư Khanh nắm eo người dưới mình, gầm gừ trầm thấp. Cùng lúc đó, lông mi của hắn run lên, hắn chậm rãi mở mắt ra. Chăn bông bỗng nhiên trùm lên đầu, người trong tay liền nhảy ra, lao ra khỏi cửa một cái.

Hai nha đầu đồng thanh ngạc nhiên: "Hầu gia! Mặt người rất là đỏ, sao đổ đầy mồ hôi vậy?"

Qúy Chính Đạm thấp giọng ho một tiếng: "Im lặng, Hạ đại phu còn đang ngủ. Các người không cần hầu hạ nữa, lui xuống đi”.

Hạ Thư Khanh kéo chăn bông xuống, ngửi thấy mùi xạ hương đậm đà, nhướng mày, thực sự chạm vào nam chính: "Chậc chậc."

"Ta muốn một xô nước nóng.” Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Hạ Thư Khanh vọng qua cánh cửa, hơi xấu hổ.

Tai Qúy Chính Đạm trở nên nóng, vội vã rời đi.