Chương 1: Ngụy Sâm đã chết

Ngụy Sâm biết mình đã chết, thân thể trở thành người thực vậy, linh hồn phiêu tán ở trong hư không. Vô luận hắn có bao nhiêu không cam lòng, như thế nào không muốn chết, hắn đều không thể trở lại khối thân thể kia, chỉ có thể trơ mắt đứng nhidn cái cỗ thân thể của mình nằm trên giường bệnh, vẫn không nhúc nhích, trên người cắm đầy các loại ống dây khác nhau.

Hôm nay thời tiết âm u, đã bảy tám giờ tối, trời không còn ánh sáng nữa.

Linh hồn Ngụy Sâm bay lơ lửng phía trên thân thể, không biết đã mấy trăm lần hướng đến thân thể trên giường maaf đυ.ng, muốn chui vào thân thể, hắn muốn sống, hắn không muốn chết!

Kết quả như cũ tốn công vô ích, Nguyh Sâm một lần nữa suy sụp bay vào hư không, nhìn chằm chằm vào thân thể đang nằm trên giường bệnh kia, trong lòng trăm ngàn tư vị.

Lúc này cửa phòng bệnh bị mở ra, một thiếu niên cõng theo cặp vẽ tranh màu xanh đi đến. Có thể nhìn ra được thanh niên này sinh hoạt có chút túng quẫn, quần iean giặt nhiều lần đến trắng bệt, cái áo lông to rộng đã có mấy chỗ bị đứt chỉ có thể dễ dàng mà nhìn thấy được, ngay cả cái cặp vẽ tranh mà thiếu niên kia thập phần yêu quý cũng đã bị nứt ra ở phần biên rồi, lộ ra màu nâu của bìa cứng bên trong.

Thiếu niên thoạt nhìn thực gầy yếu, bên dưới chiếc quần jean bạc màu kia sao với hai cây gậy trúc cũng không khác nahu là mấy, trên gương mặt kia cũng bày ra sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt của thiếu niên rất lớn, nhưng trong ánh mắt đó lại tràn đầy sự đề phòng, giống như cự truyệt hòa nhập vố thế giời này vậy, đem chính mình khóa trong thế giới của riêng mình.

Ngụy Sâm nhận thức thiếu niên này, thiếu niên này tên là Trần Lê, ở trên pháp luật có quan hệ mật thiết với hắn, là một đôi phu phu ký kết hôn nhân hợp pháp. Trên thực tế, bọn họ một chút tình cảm cũng không có, cái hôn nhân này là hữu danh vô thực, chỉ là kết hôn thương ngiệp, không đúng hơn phải là âm mưu tranh quyền đoạt thế.

Ngụy Sâm cũng biết từ nhỏ thiếu niên này đã có chứng bệnh tự kỷ, cực tuyệt quan hệ hòa hảo với mọi người, bọn họ kết hôn đã 5 năm, chỉ là trong trí nhớ của hắn lại không có một lần nào nói với nhau một câu nào, thứ nhất là do thiếu niên tự bế biểu đạt không được tốt, thứ hai là do hắn cũng không chủ động bắt chuyện với thiếu niên này.

Nhưng mà, chính là như vậy một cái tự bế, lời nói đều không biểu đạt ra đầy đủ - thanh niên, ở bên hắn lúc hắn bị phản bội, bị bạn bè xa lánh, hai bàn tay trắng, thậm chí sau khi bị thuowgn trở thành người thực vật, cậu cũng không một lời ai oán canh giữ bên người hắn.

Ngụy Sâm nhìn cậu đi đến bên người mình, dùng đôi tay gầy yếu kia mát xa cho cái cơ thể dần dần cứng đờ của hắn, một chút lại một chút, gần như cố chấp với động tác trên tay, trên mặt lại không có bất luận biểu tình gì.

Phảng phất như cậu không biết mệt mỏi là gì, cuối mùa thu thời tiết mang theo hơi lạnh, chỉ là trên mặt cậu đã lắm ấm mồ hôi, trên mặt trượt xuống, tụ lại ngay trên cằm, cuối cùng là thay phiên nhau rơi xuống.

Thiếu niên chính là gầy yếu như vậy nhuwgn lại vì hắn mà cố chấp như thế.

Ngụy Sâm chỉ cảm thấy trong lòng lên men một trận, hắn suy nghĩ muốn đem mồ hôi trên mặt cậu lau đi, thế nhưng thời điểm ngón tay vừa chạm vào cậu lại từ trên người cậu xuyên qua.

Hiện tại, trừ bỏ hắn có thể nhìn ra, hết thảy cái gì đều không làm được. Ngụy Sâm nhìn thân thể trên giường bệnh, tròng lòng ngập tràn cảm giác vô lực và có một loại xúc động không nói nên lời.

Ngụy Sâm cũng không biết đã qua bao lâu, thiếu niên kia rốt cuộc hoàn thành công việc mát xa, hắn nhìn cậu cõng cái cặp vẽ cũ nát trên vai, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Trước kia, linh hồn của hắn không cách nào rời xa thân thể được, chính là hôm nay linh hồn của hắn có thể theo cậu cũng nhau rời đi, không giống dĩ vãng bị một cổ lực lượng vô hình nào đó túm trở về.

Ngụy Sâm đi theo sau thiếu niên, nhìn cậu đi đến một cái công viên cách bệnh viện không xa, tìm một góc ngồi xuống, mở cái cặp vẽ cũ nát kia ra, trên tờ giấy viết viết một câu, liền đem tờ giấy treo ở bên cạnh.

Nhìn trên tờ giấy viết "Nhận vẽ chân dung, 30 đồng một tấm", Ngụy Sâm chỉ cảm thấy hốc mắt mình đỏ lên, nếu linh hồn có thể rơi lệ được, thì hắn cảm thấy lúc này mình đã khóc mất rồi.

Đúng vậy, hắn hiện tại đã hai bàn tay trắng, nằm trong bệnh viện đắt đỏ kia viện phí là từ đâu đến? Còn không phải là do thiếu niên này một chút rồi lại một chút gắng sức làm ra sao? Hắn biết thanh niên có chứng tự bế, đem chính mình nhốt trong thế giới riêng, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Chính là thiếu niên này vì hắn, dưới tufnh huống không đủ tiền viện phí, máu cháy đầm đìa mở ra cánh cửa trong trái tim mình, đem cái thứ vẫn luôn ẩn sâu trong lòng tự mình lộ ra dưới ánh sáng mặt trời.

"Trần Lê, cậu không cần thiết phải như vậy." Ngụy Sâm đi đến bên người Trần Lê, nhẹ nhàng chạm vào người thiếu niên, nghẹ giọng lẩm bẩm.

Đáng tiếc Trần Lê vô pháp nghe thấy những lời mà Ngụy Sâm nói.