Chương 1: Vừa về tiền sử, gặp Đại Hùng

Những kí ức cuối cùng dừng lại vào lúc ngồi trên xe bus đi giao bản thảo, sau đó một đạo bạch quang mãnh liệt hiện lên, cậu liền mất đi ý thức, lần nữa tỉnh lại, chỉ thấy trước mắt là một vùng đất trống trải.

Cánh đồng trải dài bát ngác, bầu trời xanh xanh, bãi cỏ xanh mượt, một vài động vật nhỏ đang chạy trốn, còn có loài người mặc váy bằng cây cỏ chạy nhong nhong. Chờ một chút đã! Người mặc váy bằng cây cỏ? Cái tình huống gì vậy trời?

Dùng sức chớp mắt mấy cái, đeo lại kính rồi chớp mắt thêm mấy cái nữa, ta chớp, ta chớp. Trời ạ! Đây là sự thật, quả thực có một đám người mặc váy cỏ chạy nhong nhong.

Cậu là người mặc đồ bình thường nhất, chẳng lẽ là đang lên TV sao? Nhìn lên nhìn xuống, dòm trái dòm phải, không tìm thấy camera, tổ kịch mặc đồng phục cũng không có. Trên bầu trời cũng không hề có phi cơ quay phim chụp ảnh. Như vậy chỉ còn một khả năng, cái chuyện cũ rích đó đã phát sinh:

Cậu…Xuyên…..Không….

Hơn nữa là trực tiếp xuyên tới xã hội nguyên thủy.

Khi sực tỉnh lại từ câu chuyện khó tin này, cậu cảm thấy trước mắt có một bóng đen bao phủ, một khuôn mặt trong nháy mắt kề sát, đập vào mắt cậu là một đôi mắt sâu hút hữu thần, tròng mắt đen nhánh. Ánh mắt sắt bén tựa như muốn đem ngươi khác cắn nuốt. Trong một khắc lại lập tức lộ ra ánh mắt hữu hảo. Thay đổi cực nhanh khiến cho người ta líu lưỡi.

Bỗng nhiên khoảng cách với khuôn mặt kia bị rút ngắn lại, khiến cho cậu nhìn rõ ràng thấy đó là một khuôn mặt đầy nam tính, da mặt ngăm đen, có chút râu còn xót dưới cằm, góc cạnh gương mặt rõ ràng. Nếu đang ở thời hiện đại thì chắc hẳn đây sẽ là khuôn mặt tuấn tú, nam tính điển hình đầy mị lực. Vừa ngẩng đầu lên nhìn hắn cái nữa lại càng cảm thấy không ổn. Người này… Người này…. Ăn cái giống gì mà lại có thể cao được như vậy chứ? Cơ thể còn ngăm đen phát sáng, cường tráng khỏe mạnh, bên hông khoác một tấm da hổ, hai chân cường kiện hữu lực, quả thực là giống y như một con gấu.

“Hùng”

“Sao ngươi biết?” Âm thanh trầm thấp của nam nhân vang dội.

“Biết cái gì?”

“Ngươi vừa mới gọi Hùng.”

“Không lẽ ngươi là gấu thật sao?” Không đúng nha! Đây rõ ràng là người mà! Chẳng lẽ người cổ đại còn có cái thể loại gien đặc biệt này nữa sao?

“Ta là người của Hùng Tộc.”

“Oh.” Cảm giác được có chút mỏi, cậu lại một lần nữa quay về tư thế nằm cũ, khi nãy chỉ là nhân lúc vừa mới tỉnh lại sau khi té trên mặt đất mà quan sát một lượt thôi, bây giờ thì cậu không còn nửa điểm muốn đứng lên nữa.

Thước Trùng cậu chính là người lười nhất, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, lớn lên thì bị cha nuôi ngược đãi, sau khi ông ta chết, cậu cũng thuận tiện được tự do. Ngày ngày phiên dịch bản thảo, văn kiện để kiếm sống. Không có việc gì sẽ không bước chân ra khỏi cửa, không xã giao. Gần như là đã trở thành một con sâu lười chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ. Người cũng như tên, có thể lười biếng thì không bao giờ lãng phí khí lực.

Đại Hùng từ trên cao nhìn xuống trong chốc lát, vẻ mặt có chút hoang mang, ngồi xổm xuống, đại chưởng trực tiếp rơi xuống nơi nhạy cảm ở nửa người dưới của cậu. Sau khi xác định giới tính một lúc liền cười lộ hàm răng trắng tỏ ra vẻ đã hiểu rõ. Cậu biết còn tiếp tục nằm ở đây sẽ không xong, phải bảo vệ chính mình, ngồi thẳng dậy nhưng lại bị người đè về chỗ cũ.

Đại Hùng cầm tay của cậu, cân nhắc a cân nhắc, quăng ra một ánh mắt khinh thường, so sánh cánh tay mảnh khảnh của Thước Trùng với cánh tay cường tráng như bắp chân của hắn quả nhiên chỉ có bị người khác miệt thị.

Đại Hùng tiếp tục vươn tay, chọt rồi lại chọt khuôn mặt của cậu, đồng thời xoa rồi lại xoa tóc của cậu, cười nhẹ, sau đó đứng dậy xoay người bỏ đi.

Thước Trùng vội vàng đứng lên, lặng lẽ bước theo sau.

Nam nhân đi ở phía trước dừng bước, quay đầu lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn cậu một cái, cau mày hỏi:

“Sao ngươi lại đi theo ta?”

“Có được không?”

Thước Trùng có chút co rúm người lại nhìn hắn. Cậu đi theo sau nam nhân này bởi vì hắn là người đầu tiên cậu tiếp xúc kể từ khi xuyên đến cái thế giới xa lạ này, cũng có thể vì hắn có khí lực cường kiện có thể giúp cho cậu sống sót, hay là bởi vì khí tức của nam nhân cho người ta một cảm giác an toàn mãnh liệt?

Thước Trùng cũng không rõ nữa, bất quá khi đưa mắt nhìn những hành động của đám người nguyên thủy ở xung quanh, cậu có thể khẳng định, dù đang ở trong xã hội nguyên thủy thì nam nhân này cũng nằm trong số ít nam nhân cường tráng, nếu như không bắt lấy cơ hội bám đuôi hắn thì chỉ trong chốc lát, cậu dù không đói chết thì cũng sẽ bị dã thú nuốt luôn vào bụng. Sống sót! Đây là cơ hội duy nhất ở trước mắt.

“Có được không?” Theo bản năng cắn cắn móng tay, làm ra bộ dạng đáng thương hề hề nhìn về phía nam nhân kia.

“Không thể.” Nam nhân máu lạnh nói xong, tiếp tục xoay người bước đi.

Thước Trùng cực lực đuổi theo bước chân của người phía trước.

“Tại sao lại không thể vậy?”

“Vậy tại sao lại có thể?” Nam nhân vẫn không dừng lại cước bộ.

“Ách….” Đúng vậy, nam nhân chính xác là không cần phải thu giữ một người xa lạ đi theo mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra cái lý do lý trấu gì cả.

“Bởi vì ngươi là người tốt nha?” Cái lý do này không có lấy một tí thuyết phục nào cả.

“Ta không ngờ là ngươi lại khoa trương khen ngợi ta như vậy nha.” Đại Hùng nhăn mặt cau mày, tựa hồ đối với lý do đó rất không hài lòng.

“Đại Hùng à! Nếu ngươi không thu giữ ta thì ta sẽ chết á! Còn là chết rất nhanh nữa đó!” Đại Hùng, có thể gọi hắn như vậy đi?

“Cùng ta có quan hệ gì với nhau chứ ?” Đại Hùng ngữ khí lạnh như băng, làm cho tâm Thước Trùng lạnh hết một nửa, ngẩng đầu lên lại thấy đại hùng không biết từ khi nào quay người sang, trên mặt xác thực là có vài phần hứng thú, không hợp với ngữ khí lãnh khốc một chút nào.

“Dù sao…. Dù sao ngươi cũng không thể vứt bỏ ta được!” Chính mình cũng hết từ để nói rồi, Thước Trùng không thể làm gì khác hơn là chơi xấu, sau đó đáng thương hề hề nhìn dã nhân trước mặt. “Có được hay không?”

“Ta luôn độc lai độc vãng, không có y định đeo theo một kẻ phiền toái bên người.”

Xem ra từ đầu đã là không được, Thước Trùng đáng thương ngửa đầu nhìn Đại Hùng ở trước mặt, mong muốn đem vẻ bất lực tội nghiệp của mình phát huy nhuần nhuyễn.

Nhìn ánh mắt ngập nước ướt sũng như con cún nhỏ trước mặt, Đại Hùng phát hiện chính mình không cách nào nói ra lời cự tuyệt tàn nhẫn, ngược lại còn có loại xúc động muốn bật cười.

Mới vừa rồi nhìn thấy trên mặt đất có một người mặc trang phục quái dị cuộn thành một đoàn, đến gần nhìn, người này mảnh mai như vậy, thậm chí còn không bằng những nữ nhân cường tráng ở nơi này, khiến hắn nhất thời không thể phân rõ giới tính của người đó, trực tiếp sử dụng hành động xác định xem thử cậu có nam tính đặc thù hay không, sau đó nắm lấy cổ tay tinh tế của người nọ so sánh một chút, rất xem thường làm sao một nam tử lại có thể nhu nhược thành cái dạng này, nhưng là trong tay lại truyền đến cảm giác non mịn, không nhịn được mà động thủ chọt chọt gương mặt cậu, xúc cảm tựa như một khối đậu hũ nộn nộn, lúc này mới chú ý đến ngũ quan nhỏ nhỏ khéo léo tinh xảo, thoạt nhìn như một đứa trẻ đang mệt mỏi, lại khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể tiến thêm một bước nào nữa.

“Dũng sĩ! Dũng sĩ!” Bên cạnh đó một vị lão nhân đang đi tới, nhìn Đại Hùng với ánh mắt tràn ngập kính sợ cùng cảm kích.

“Có chuyện gì?” Đại hùng quay đầu lại nhìn, mặt không lộ ra bao nhiêu cảm xúc, nhưng ánh mắt lại mang theo tôn kính đối với lão nhân gia.

“Dũng sĩ, hôm nay đã đánh chết mấy con cọp, cứu cháu tôi, cũng là cứu cả bộ lạc của chúng tôi. Tộc trưởng của chúng tôi nghĩ muốn mời ngài dùng cơm, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.”

“Không nên khách khi, ta không có thói quen lưu lại dùng cơm, chỉ cần giao cho ta da cũng răng hổ là được rồi.” Lúc ở bên ngoài phiêu đãng, hắn thường xuyên dễ dàng tiêu diệt nhiều dã thú mà các bộ lạc e ngại, cũng đã cứu không ít người, ở trong các bộ lạc hắn rất nổi danh. Đại Hùng cũng ít khi tiếp nhận thịnh tình của người dân bản xứ, nếu như trong bộ lạc có nhiều trẻ con và người già, hắn sẽ để mãnh thú đã gϊếŧ lại, lấy bộ phận mà mình muốn xong liền rời đi.

“Điều này sao có thể? Dũng sĩ đã đánh chết mấy con cọp rồi, giúp cho bộ lạc tôi trừ đi họa lớn, vừa cho bọn nhỏ ăn được phần thịt cọp tốt nhất, như thế nào lại không để cho chúng tôi hảo hảo chiêu đãi một chút?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Nếu nhân gia đã nhiệt tình như vậy, ngươi sẽ không muốn cự tuyệt đó chứ?” Thước Trùng vội vã đi qua khuyên nhủ.

Đại Hùng nhìn vóc dáng nhỏ nhắn đang nhìn hắn với vẻ mặt đói khát, trên mặt hắn lộ ra hoang mang. “Ngươi muốn đi thì cứ đi đi.”

“Vị tiểu huynh đệ này là?” Lão nhân nhìn về phía tiểu Thước Trùng đang nói chuyện, khó hiểu hỏi.

“Ha hả a, cái kia ...” Không phải không biết xấu hổ cười, Thước Trùng cố gắng hết sức kiễng chân lên mới miễn cưỡng đứng gần sát bên tai Đại Hùng, nói: “Không nên tỏ ra như vậy mà, nhân gia kia vừa rồi không nhận ra, ngươi không nói giúp ta thì ta sẽ không ăn được cái gì đâu nha!”

“Liên quan gì đến ta?” Vẻ mặt của đại hùng lại càng thêm hoang mang rồi.

Thước Trùng lập tức đỏ mặt nói không nên lời, nhưng mà bụng lại thành thật mà kêu vang lên. Đại Hùng bật cười, quay đầu nói với lão nhân đang tỏ ra thành khẩn: “Dẫn đường đi.”

“Hảo, thật tốt quá! Có thể mời dũng sĩ cùng bộ lạc ta ăn một bữa cơm, những người trong tộc của ta sẽ rất cao hứng nha.”

“Đi thôi.” Đại Hùng quay đầu nhắc nhở cái con thước trùng còn đang ngẩng người.

“Hả? Oh!” Vội vàng chạy từng bước nhỏ theo Đại Hùng đang bước từng bước lớn, trong tâm thở dài một hơi, không biết tại sao, chung quy cảm giác bất lực cùng sợ hãi khi mới phát hiện chính mình xuyên qua đến xã hội nguyên thủy xa lạ đã biến mất không ít.