Chương 1: Trọng sinh

Editor: P.D

Kiếp trước, Thẩm Minh Châu bảo thủ không chịu thay đổi, nàng vừa tài giỏi lại xinh đẹp, lại không rành cách đối nhân xử thế, thế cho nên bị người hãm hại, cuối cùng bị bệnh, mới hai mươi tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn.

Sau khi được trọng sinh, Thẩm Minh Châu nhìn người trong gương với đôi mắt mơ màng, như hồ nước sóng lăn tăn, bởi vì bệnh tật, hai má có chút tái nhợt, nhưng khó có thể che giấu sắc thái ưu nhã, cộng thêm dáng người mảnh mai, nàng mỉm cười.

Nàng nhìn vào khuôn mặt có phần non nớt trong gương đồng, vuốt ve từng đốt ngón tay trắng nõn của mình, với khuôn mặt tuyệt đẹp mà kiếp trước nàng đã sống ủ rũ như vậy.

Trời cao đã cho nàng sống lại, cho nàng cơ hội tái sinh, nàng sẽ không ngốc như vậy nữa.

Nàng sẽ không buông tha cho những kẻ đã lừa dối nàng và làm nhục nàng.

Thẩm Minh Châu, vốn là đích nữ phủ tể tướng, lúc tân đê sđăng cơ, Thẩm gia cường thế bị chịu sự chèn ép, đường đường là đích nữ phủ tể tướng lại trở thành tân nương xung hỷ cho tam công tử Trấn Quốc Công.

Ngày đại hôn, tam công tử còn chưa kịp bước vào phòng đã đi đời nhà ma, nàng còn chưa biết bộ dáng của phu quân mình thế nào liền đã trở thành quả phụ.

Nàng hừ cười một tiếng, nhìn mình trong gương một cách mỉa mai. Ánh sáng của chiếc gương đồng mờ ảo khẽ lay động, những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng.

Trong tâm trí hiện lên một tấm lụa trắng, đó là tấm lụa trắng do phu nhân Trấn Quốc Công, sai người đưa đến.

Nếu không phải gia chử Tiêu Minh Liệt Trấn Quốc Công ngăn cản, nàng sớm đã bị thắt cổ chết.

Nàng sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó, nàng đã khóc rất nhiều, hụt hơi, giống như cơn đau thắt cổ ngày đó.

Nàng nghĩ thà chết còn hơn sống, nhưng không ngờ rằng sống là vô vàn tủi nhục, bị nhốt trong sân tối suốt mười năm.

Sau lão tổ tông qua đời - người duy nhất che chở nàng, hạ nhân xung quanh lần lượt biến mất, thay vào đó là những gương mặt mới, ngày ba bữa không bằng hầu người, đó không phải là điều khiến nàng suy sụp.

Trưởng tẩu vì ghen tuông mà đêm nào cũng hạ dược nàng, để bọn nô bộc lăng nhục, cái loại cảm giác tuyệt vọng dù có sống lại cũng không bao giờ quên.

Nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt trong phòng, đại a đầu Thanh Chanh bước vào bưng một đĩa sơn hoa quả đến.

"Phu nhân, sao người lại khóc? đại phu nói thân thể người suy nhược, ưu tư thành bệnh, người phải nghỉ ngơi thư giãn!" Ngữ khí Thanh Chanh vội vàng, hốc mắt đau xót, nàng ta vội vàng đặt đĩa xuống bàn, nhanh chóng lấy từ trong túi ra chiếc khăn thêu hoa màu trắng sữa, cúi xuống lau nước mắt cho Thẩm Minh Châu.

Thanh âm hòa hoãn vài phần, lại tận tình khuyên bảo: “Phu nhân, ngài tốt xấu nghe nô tỳ, người ngoài khua môi múa mép nói ngài cũng đừng để ở trong lòng, chỉ cần tồn tại, liền có hy vọng, không nói đến cái khác, ngài là do lão tổ tông làm chủ gả tiến vào, dù sao lão tổ tông cũng sẽ chống lưng cho người!”

“Phu nhân, mau uống thuốc, hôm nay đẹp trời, chúng ta đi phơi nắng, người bệnh mấy ngày nay, lão thái thái mỗi ngày đều sai người tới hỏi thăm, ngài tốt xấu là tớt lên một chút, nên cấp lão nhân gia đi thỉnh an, cũng đừng làm cho đại phu nhân cùng nhị thiếu phu nhân lấy cớ mà leo lên cổ người!” Thanh chanh lại dặn dò.

Thẩm Minh Châu rốt cuộc uống thuốc, không phải vì lời nói của Thanh Chanh, bây giờ nàng đã trở lại thì sẽ phải sống thật tốt, nếu đã cho nàng quay lại thì nàng sẽ cho bọn họ nếm mùi nhục nhã kiếp trước mà nàng phải chịu.

Thanh chanh gọi tới một tiểu nha đầu, lấy một chậu nước, rồi đích thân hầu hạ Thẩm Minh Châu, rồi trang điểm chải chuốt cho nàng.

Nàng vốn là một tuyệt sắc giai nhân, vì để tang phu quân mà một thân thuần trắng, chọc người thương tiếc.

Vốn dĩ phu quân đã qua đời, Thẩm Minh Châu không thể tùy ý đi lại, mà bản thân lại bệnh nặng, lão tổ tông vẫn luôn nhớ mong, hiện tại hết bệnh rồi, nàng nên đi thỉnh an.

Mang theo hai tiểu nha đầu, Thanh Chanh giúp Thẩm Minh Châu bước ra khỏi biệt viện Thanh Khê, hướng chính viện đi đến.