Chương 2: Hoắc Hùng Tinh

Chương 2: Hoắc hùng tinh.

Hoa Chiêu giật mạnh hai tay, kéo chăn bông mà hai người đang đắp khoác lên người. Diệp Thâm ngây người một giây, nhảy xuống đất, sau đó mặc lại quần áo rải rác trên sàn nhà.

Hoa Chiêu bưng kín đầu trong chăn, nhất quyết không xoay người.

Khi tắt đèn nữ nhân trên toàn thế giới đều giống nhau, mở đèn lên, chênh lệch có thể lớn lắm đấy. Cô đoán chừng sau khi bị cưỡng bức, quay đầu lại nhìn thấy thân thể này còn có thể tạo thành lần tổn thương thứ hai.

“Hoa ah, tiểu Hoa Nhi?” Hoa Cường vừa gọi người, vừa dần đi tới.

“Ông nội! Ông chớ vào!” Hoa Chiêu hô to.

Hoa Cường nghe lời mà dừng lại, khẩn trương hỏi: “Thế nào rồi hả? Hắn bắt nạt cháu sao?”.

Diệp Thâm đang cài khuy áo dừng lại một chút, cúi đầu nhìn xuống vết bầm tím trên cổ tay, ánh mắt u ám. Rốt cuộc ai bắt nạt ai?

Hoa Chiêu sâu sắc cảm thấy mình bắt nạt người ta, quả thực xấu hổ chết mất. Cháu gái của ông là cái dạng gì ông còn không biết sao? Lại nói, vừa rồi không phải ông nội chạy đến “bắt nạt” đấy sao? Ai bắt nạt ai? Còn không biết xấu hổ mà hỏi?

“Cháu còn chưa mặc quần áo đây này! Ông chớ vào!” Hoa Chiêu nóng nảy nói.

Bất cứ ai gặp phải tình cảnh này tính tình đều không tốt, trừ khi là một người như nguyên chủ.

“Ah, ah ah! Được, được, được!” Sau khi nghe cô nói như vậy, Hoa Cường cười nói. Chuyện này xem như thành!

Chỉ là không theo kế hoạch mang người làm chứng đi vào, không biết có được không?

Hoa Chiêu dừng mấy giây, lại kêu: “Ông nội, cháu muốn ăn thịt! Ông đi mua đi!”.

Hoa Cường không nói hai lời lập tức đáp ứng: “Được, được, được, ông nội đi mua thịt, chưng thịt cho cháu gái của ông ăn!”

Mặc dù tháng này không có phiếu thịt, nhưng cháu gái muốn ăn, ông có vứt hết cái mặt già, làm thế nào cũng phải mua cho con bé cân thịt. Hôm nay là một ngày trọng đại. Cháu gái của ông cuối cùng cũng có người để dựa vào.

Hoa Cường xoay người, vừa ho khan vừa chậm rãi đi tới một thị trấn cách đó 10 dặm để mua thịt, trong thôn không có nơi nào bán thịt.

Nghe được tiếng ho yếu ớt của ông cụ, trí nhớ của Hoa Chiêu đảo qua một hồi, nhớ tới tại sao ông ấy thiết kế trận này.

Trong lòng bực bội…

“Tối hôm qua, thực sự xin lỗi…” Hoa Chiêu buồn bực nói.

“Một câu thực xin lỗi coi như xong?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.

Trong chăn Hoa Chiêu vuốt vuốt lỗ tai, cô là người giọng nói khống, đặc biệt không có sức kháng cự với giọng nói dễ nghe. Mà sau lưng là giọng nói hay nhẩt mà cô từng nghe, cô thực sự mê chết mất!

Nếu không có chuyện tối ngày hôm qua thì tốt biết bao! Cô nhất định sẽ nghĩ cách trở thành bạn bè của hắn, chọc hắn nói chuyện.

“Một câu thực xin lỗi, là nhẹ.” Hoa Chiêu chân thành nói: “Anh muốn làm sao bây giờ? Anh nói, anh muốn đánh, mắng hay đi báo cáo tôi, đều tuỳ anh.”

Giọng loli ngọt ngào, không có bầu không khí của đêm hôm qua, thiếu một chút cám dỗ, lại them một chút đáng thương, giống như một con mèo nhỏ uỷ khuất.

Diệp Thâm một bụng oán khí, trong phút chốc tiêu tan hết phân nửa.

Bỏ đi, cùng đứa bé so đo cái gì, nhỏ hơn hắn 8 tuổi, chỉ vừa mới trưởng thành.

Mặc dù lưng của đứa bé này còn lớn hơn anh, sức lực lớn hơn anh, lớn lên nhìn cũng không được dễ nhìn lắm.

Nhưng là, nhớ tới tối hôm qua, lúc đầu cô ấy quả thực cưỡng bức hắn, nhưng sau đó… hắn lại không có ý tứ nói là mình bị ép.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Diệp Thâm nói.

“À” Hoa Chiêu sững sờ, cô không giống nguyên chủ vừa khóc lại gào thét, cầm tiền đồ uy hϊếp anh ta. Sao anh ta còn muốn chịu trách nhiệm?.

“Không cần, không cần!” Cô lập tức nói: “Đều là lỗi của tôi, không cần anh phải phụ trách, phải chịu trách nhiệm cũng là tôi… Tôi xin lỗi anh! Chuyện tối ngày hôm qua, nếu anh trách tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tôi, mắng tôi! Nếu anh không trách tôi, chúng ta coi như cái gì cũng chưa phát sinh qua, tôi cảm ơn anh!”

Anh ta muốn phụ trách cô lại không nhận nổi, một tờ giấy hôn thú, một tháng mấy chục đồng tiền sinh hoạt phí lại muốn trói buộc cô cả đời, để cô sống một mình cả đời, cô mới không cần.

Cô lại không biết anh ta! Sao có thể ngủ một đêm liền kết hôn? Quá qua loa rồi!

Diệp Thâm sửng sốt vài giây, rốt cục xác định “tiểu Hoa” này nói thật.

Chuyện này thật kỳ lạ, chẳng lẽ hai ông cháu thiết kế trận này, chỉ là vì…ngủ với anh một đêm?’

Một trận bắt gian tại giường bỏ dở giữa chừng kia, anh đã nhìn ra. Anh còn cho rằng cô ấy muốn gả cho mình.

“Anh đi nhanh đi! Nếu không sẽ không kịp chuyến xe đi ngang qua! Không phải anh còn muốn ngồi xe lửa sao?” Hoa Chiêu mở miệng đuổi người: “Tôi cũng phải mặc quần áo rồi, nên xuống đất làm việc.”

Nói xong cô kéo chăn xuống, lộ ra một bả vai to lớn.

Diệp Thâm lập tức cúi đầu, quay người đi ra ngoài phòng.

“Hô!” Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mặc quần áo.

Vừa mặc đồ, vừa muốn khóc.

Cái quần lớn này, là cho đô vật mặc sao?

Rốt cuộc cái cơ thể này bao nhiêu cân vậy?

Hiện tại sống ở thập niên 70, quân áo cơ bản do chính mình làm, nếu vài thập niên về sau, các cửa hang nhất định không có số của cô.

Hoa Chiêu tìm được số cân nặng của nguyên chủ ở sâu trong trí nhớ, hơn 100 cân. Cụ thể nhiều hơn bao nhiêu không biết, trong thôn đã tuyên bố là 100 cân rồi.

Cô đứng trên đất, nội tâm vùng vẫy cả buổi, ngẩng đầu nhìn lên tấm gương treo trên tường, bởi vì nó được treo nghiêng nên có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể.

Vừa ngước mắt lên, cô đã sửng sốt trước kích thước khổng lồ, đúng là một nữ đô vật.

Sau đó, cô thực sự bị chính mình xấu xí dọa khóc.

Đã có thể trở thành một đô vật rồi, còn có thể mong đợi gì? Các đường nét trên khuôn mặt gần như biến dạng bởi mỡ, làn da thật xấu, đen và sần sùi, giống như một…

Cô sai rồi, cô không phải là tiểu hồ ly tinh, cô là con gấu tinh.

Cả người chỉ có một điểm sáng duy nhất, đó chính là đôi mắt to, mắt hai mí, vừa đen lại sáng.

Gian ngoài truyền đến âm thanh thu xếp đồ đạc, Diệp Thâm thu thập xong liền chào đi.

Anh có nhiệm vụ trong người, đêm qua vốn không nên lưu lại đây ăn cơm, nhưng Hoa Cường là ân nhân cứu mạng của ông nội, lại nhiệt tình như vậy, anh xuất phát từ cảm kích, đã không cứng rắn từ chối, kết quả…

“Tôi đi trước, ngắn thì một tháng, dài thì ba tháng, nhiệm vụ kết thúc sẽ quay lại tìm cô.” Diệp Thâm ở ngoài cửa nói: “Chúng ta kết hôn”.

Anh nói những câu cuối cùng một cách gian nan.

Hoa gia không có đèn điện, tối ngày hôm qua mượn ánh nến, tuy không nhìn rõ mặt Hoa Chiêu, nhưng cơ thể và sức nặng kia tuyệt đối không sai đâu, cái cảm xúc kia…

Anh chưa từng nghĩ tới, người vợ sẽ sống cả đời với mình, lại là một người như vậy.

Nhưng, đã làm sai, phải chịu trách nhiệm.

“Kết hôn? Không cần, không cần…” Hoa Chiêu cả kinh, nằm sấp trong cửa liên tục cự tuyệt.

Nhưng xuyên qua khe cửa, cô thấy khuôn mặt Diệp Thâm.

Câu cự tuyệt sau đó lại không nói ra lời.

Tại sao lại có thể có người đàn ông đẹp trai như vậy!

Dáng người cao ngất, tỷ lệ hoàn mỹ, một thân quân trang, đã đủ mê mệt chết người. Mà khuôn mặt của anh ta lại càng anh tuấn, đến gần như hoàn mỹ, mày kiếm, đôi mắt rạng rỡ.

Lại phối hợp với khí chất cao lãnh, quả thực muốn mạng người.

Trong nháy mắt Hoa Chiêu giao động, người trẻ tuổi, có những lúc không ngại qua loa một tí…