Chương 28: Vì Đồng Chí Diệp Thâm

Đồ đạc cuối cùng cũng bị đặt tới trước mặt Hoa Chiêu, radio, đồng hồ đều hoàn hảo không tổn hao gì, xe đạp và máy may bởi vì Hoa Sơn cũng rất cẩn thận, khi cất giấu được bọc lại bởi mền mỏng, nên cũng không bị hư hỏng gì.

Hoa Chiêu liền thả cho họ một đường, đương nhiên cô biết, nếu thật muốn tiền, phải phí miệng lưỡi, còn lưu mối hoạ.

Nếu không phải lúc người chết ta song, cô cũng không muốn đem Hoa Sơn dồn đến đường cùng.

Hoa Chiêu thắng lợi là lấy lại đồ đạc, ngồi lên xe tải, đi về nhà mình, lưu lại một đường đầy ánh mắt sợ hãi thán phục. Người trong thôn còn tưởng rằng đây là lương thực cứu tế, cơ hồ đều chạy tới đây xem, kết quả thấy được một hồi tuồng.

Hoa Sơn vậy mà thực sự kinh sợ rồi. Bọn họ nhìn Hoa Chiêu ánh mắt lập tức không giống với lúc trước.

Hoa Cường nghe được âm thanh ô tô, liền đi ra ngoài, hỏi nửa ngày mới biết đã xảy ra chuyện gì. Thật muốn khóc làm sao bây giờ? Cháu gái ông cũng biết mượn đao gϊếŧ người rồi… Đương nhiên, nếu như là trước kia, ông không biết rõ tình huống bên ngoài, cũng không giám mượn cây đao này. Ông sợ thân phận của mình liên luỵ Vương Mãnh, cũng sợ Vương Mãnh bên kia có chuyện gì, liên luỵ cháu gái ông. Nhưng từ sau ngày nói chuyện hôm đó, ông cũng yên tâm, ngoài kia khả năng thực sự muốn thay đổi khí trời, cái kia chỉ mượn thêm chút sức cũng không sao cả.

“Tới tới tơi, Hoa ah, nấu cơm nhanh lên, phải chiêu đãi mấy vị đồng chí thật tốt.”

“Không cần khồng cần, chúng cháu không thể lấy của dân chúng một hạt đường.” Tiểu Triệu kiên quyết từ chối, lôi kéo lái xe muốn chạy.

Nhưng bị Hoa Chiêu túm một bên bả vai, hai người đều giống như bị định tại chỗ, giãy giụa như thế nào cũng đều vô dụng.

“Ăn cơm, cơm nước xong xuôi lại đi! Cái gì dân chúng! Chính mọi người cũng đều là dân chúng đây này! Dân chúng tầm này giúp nhau ăn bữa cơm có cái gì quan trọng hơn! Yên tâm, tôi không để mọi người ăn châm, chúng ta ăn cơm.” Hoa Chiêu vui đùa nói.

Bọn con trai bật cười, cảm thấy cô gái béo này cũng chẳng khó coi lắm.

“Không được nhúc nhích a, nếu không tôi đem bánh xe của mấy người dỡ ra.” Hoa Chiêu lại uy hϊếp nói.

Tiểu Triệu là sợ thật, chỉ bằng cái lực tay vừa rồi, nói Hoa Chiêu có thể tay không đem bánh xe dỡ xuống, anh ta thực sự tin. Đương nhiên cái bánh xe này của bọn họ, vì thường đi đường núi nên xiết rất chặt, nếu không mạng cũng có thể mất…

Hoa Chiêu đi làm cơm, đãi mười mấy thanh niên trai tráng, đối với cô bây giờ mà nói, không có gì áp lực.

Trước xào 10 cân giá đỗ, sau đó đem bí đỏ hầm cách thuỷ. Mặc dù có thể không có thịt, không phong phú, còn có thể ăn không đủ no…..nhưng cam đoan sẽ làm bọn họ nhớ mãi không quên.

Xác thực là như thế, 10 người ăn đầu cũng không ngẩng, cảm giác mình cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn qua món ngon như vậy. Nhưng không đúng a, nhà bọn họ dù nghèo đến mấy, cũng có thể mua được giá đỗ, bí đỏ a.

Ân, vẫn là Hoa Chiêu người ta tay nghề tốt! Cái cô béo này, trên người lại có ưu điểm tốt như vậy! Cái thời đại không có chất béo này, không có người phụ nữ nông thôn nào dám nhận nấu ăn giỏi, mọi người đều nấu như thức ăn cho heo, cứ chín là được.

Mọi người cơm nước xong xuôi, không dừng lại, mang theo 5 giỏ giá đỗ còn lại của Hoa Chiêu đi.



Vốn những mầm giá này mới sinh trưởng được vài ngày, chưa có phát triển tốt, nhưng không sao, chỉ cần trao đổi năng lượng một vòng, không gì là không giải quyết được. 5 giỏ giá đỗ lập tức như nước trong veo. Bất quá đều che ở trong chăn, người khác nhìn không thấy.

Đương nhiên cô cũng là bắt nạt Hoa Cường không hiểu…hoặc một chút kỳ quái cũng sẽ không để ý, cô liền trộm lười, đỡ một chuyến đưa đồ lên huyện.

Máy may đến rồi, cô có việc để làm, hơn nữa lên huyện rất chậm trễ thời gian lên núi của cô. cô rất không vui, việc quan trọng nhất hiện tại là giảm béo, trở nên xinh đẹp.

“Trở về đem sổ sách ghi lại, lần sau lại đưa tiền cho tôi” Tiểu Triệu đi trước, Hoa Chiêu đi sau nói ra.

“Lại hỏi bên các anh, có thể nói với người bên đường sắt một tiếng hay không, về sau mỗi ngày tôi đều đem giá đỗ đưa tới chuyến xe buổi sáng, sau đó mọi người ở đầu kia tiếp nhận là được? Như vậy cũng không cần tôi phải chạy mỗi ngày.”

“Được! tôi sẽ về hỏi” Tiểu Triệu đáp ứng.

Hoa Chiêu tiễn khách, thu thập xong phòng bếp, lập tức đem ngâm 100 cân đỗ xanh. Mỗi lần ủ hơn 1000 cân, không biết Vương Mãnh bên đó có tiêu thụ nổi không, bất quá không sao, cô trước kia đã nói thêm các nguồn bán khác rồi, cô thấy con người Vương Mãnh rất linh hoạt, nên có thể xử lý tốt.

Xong giá đỗ, cô lại lên núi. Sau đó một thân thối hoắc mà gánh đầy hai giỏ hạt thông, óc chó, hạt dẻ quả phỉ mà trở về.

Cô lại đào đến “ổ sóc”. Lần này con sóc này không kiêng ăn, trong ổ cái gì ăn được đều có, không chỉ có hạt dẻ. Nói dối cũng phải cho giống, đừng xem thường chỉ số thông minh của Hoa Cường.

Lúc đi ngang qua nhà Hoa Sơn, Hoa Chiêu nghe thấy tiếng Hoa Tiểu Ngọc ngao ngao khóc trong phòng, giống như đã bị đánh rất thảm. Nên! Để cho cô ta bớt nhân tâm bất chính! Không phải đồ của mình cũng dám thò tay.

Khương Cần đang bắt đầu làm việc, ngẩng đầu liền nhièn thấy Hoa Chiêu.

“Ai ôi, Tiểu Hoa à, cháu ở đây làm gì?” Cô ta vốn muốn lại gần, nhưng bị mùi hương trên người Hoa Chiêu hun tới lảo đảo, tranh thủ lùi về phía sau.

Hoa Chiêu trông thấy cô ta, liền nhớ lại một chuyện, nói ra: “Thím ba, thím lúc nào thì đem nhà của cháu trả lại cho cháu?”

Một câu làm cho Khương Cần sắc mặt không tốt: “Cháu, đứa nhỏ này, nói cái gì vậy? Nhà của cháu không phải đang ở đó sao? Chúng ta bây giờ thế nhưng đến cả cửa cũng không dám tiến vào.”

“Đừng cùng tôi giả bộ ngớ ngẩn để lửa đảo, thím biết rõ tôi đang nói cái gì đúng không? Lúc mẹ tôi rời đi, đã nói các người chăm sóc tôi cho tốt, cái nhà kia sẽ chính là của các người, bằng không thì bà ấy tình nguyện giao lại cho đội!”

Con nhóc chết tiệt kia, trí nhớ lại rất tốt.

Khương Cần trong lòng hung hang mắng chửi Hoa Chiêu, nhưng trên mặt lại cười nói: “Đứa nhỏ này, đừng nói chuyện như vậy với người lớn.” Nói xong bước nhanh đi, không dám nói nhiều thêm một câu.



Lúc trước mẹ Hoa Chiêu cùng bọn họ xác thực có cái ước định như vậy, còn ký hiệp nghị có đại đội làm chứng đây này…

Những năm này không có người nào đến nhà Hoa Sơn hỏi, bằng không chỉ bằng cái cam kết kia, nhà cô ta cũng đã mất.

Con nhóc chết tiệt kia, mồm mép lại càng lưu loát rồi. Xem ra sau này không thể chọc. Đáng tiếc đồng hồ cùng máy may của cô ta. Nếu như hỏi nhà Hoa Sơn có người phụ nữ nào xứng với cái đồng hồ kia, ngoại trừ cô ta, còn ai khác sao?

Nếu trực tiếp không được thì nghĩ xem những biện pháp khác a… Cô ta vẫn không thể buông tay được.

Hoa Chiêu nhìn thoáng qua bóng lưng Khương Cần, quay người tiếp tục về nhà. Cô không phải là người có thù tất báo, bị người trừng liền muốn đào con mắt của người. Cô thích tích luỹ dần, nhiều cái trừng cộng lại đã đủ rồi…

Trở về nhà, Hoa Cường đối với vận khí tốt của cháu gái, đã tập mãi thành thói quen. Ngọn núi lớn này tất cả bên trong đều là bảo, chỉ cần ngươi chịu khó, một năm bốn mùa bất kể đi vào lúc nào cũng không bao giờ tay không trở về.

Tuy nhiên cái vận khí này của cháu gái ông, tựa hồ thật quá tốt, những thôn trang địa phương gần đây, còn có thể thu hoạch được nhiều như vậy. Nhưng vận khí nha, còn có người ở trên núi phía sau nhà mình đào được nhân sâm trên núi đây này.

Hoa Chiêu lưu lại hạt thông, quả phỉ, óc chó làm cho nhà mình ăn, về phần hạt dẻ thì cho mấy động vật nhỏ phía sau nhà ăn, còn phải nhờ vào chúng trưởng thành để lấy thịt lấy trứng đấy.

Thấy Hoa Cường đau lòng, một cân hạt dẻ so với một cân ngô ăn ngon mà còn có dinh dưỡng hơn, còn đáng giá. Cầm lấy vào huyện thành bán đi mua ngô cho heo ăn còn có lợi hơn.

“Ông nội yên tâm, sẽ có ngô” Hoa Chiêu lấy ra 15 đồng tiền kiếm được ngày hôm nay: “Hôm nay cháu đi gấp nên quên mua lương thực, đợi lần tới chú Vương sẽ đem tiền 5 giỏ giá hôm nay cho cháu, khủng hoảng kinh tế nhà chúng ta cơ bản được giải quyết. Đợi 100 cân đậu xanh được ủ xong, chúng ta lại bán đi, sau đó lại ủ tiếp, lại bán đi….Chúng ta liền phát tài.”

Đạo lý tiền đẻ ra tiền như thế này rất đơn giản, Hoa Cường tự nhiên cũng hiểu, ông chỉ là chưa từng nghĩ tới cháu gái của ông vậy mà làm được.

Quá cảm động! Ngẫm lại thời gian mấy hôm nay, giống như là nằm mơ vậy. Những chuyện này đều muốn cảm tạ Diệp Thâm a! Là cậu ta…điểm ngộ cho cháu gái ông, để nó thay đổi thành một người hiểu chuyện rồi.

“Lần sau nhớ lại để cho Vương Mãnh nghe ngóng một chút địa chỉ hiện tại của Diệp Thâm, cháu viết cho hắn mấy phong thư, liên lạc nhiều hơn, giữa người với người phải dựa vào liên hệ rồi, liên lạc nhiều hơn sẽ có tình cảm rồi.” Hoa Cường nói ra.

Hoa Chiêu sững sờ, viết thư? Nguyên chủ biết chữ sao?

Cô trong trí nhớ cẩn thận đào bới một lần, rút cục lấy ra từng chút một đoạn ngắn. Hoa Cường tốn sức bám lấy mà dạy nguyên chủ “Thiên Địa Huyền Hoàng, Vạn Vật Hồng Hoang”.

Hoa Cường là học qua vài năm tư thục đấy, biết chữ, năm đó cũng muốn dạy dỗ tốt cháu gái một chút, mà nguyên chủ thực sự không phải là một khối nguyên liệu tốt, đối với việc học tập một chút hứng thú cũng không có, chỉ cảm thấy hứng thú với ăn.

“Tốt tốt! Cháu sẽ viết thư cho anh ấy!” Hoa Chiêu gật đầu như giã tỏi, thề son sắt nói: “Vì đồng chí Diệp Thâm, cháu sẽ cố gắng tập viết chữ! Ông nội nhất định phải dạy cháu!”

Rốt cuộc cũng tìm được cái cớ để học tập thật tốt! Cô chẳng những muốn biết chữ! Cô còn muốn tham gia kỳ thi đại học sang năm đấy!.