Chương 43: Mẹ

Triệu Tiểu Hồng một bộ dạng khổ sở bước vào nhà, người nà họ Trương vậy mà không ai cảm thấy kỳ quái.

Hoa Cường không phải là người tính tình tốt, Hoa Chiêu trong tin đồn cũng không phải người tốt tính gì, nhiều ngày như vậy mới động thủ, bọn họ còn cảm thấy ngoài ý muốn đây này.

“Phế vật vô dụng!” Bà lão Trương lập tức mắng một câu.

“Làm sao bây giờ?” Trương Thuận cũng không quan tâm chị dâu có bị gì không, hắn chỉ muốn biết trong nhà lúc nào có thể kiếm tiền và hắn lúc nào có thể lấy được vợ.

“Cô ta nói gì rồi hả?” Bà lão Trương hỏi Triệu Tiểu Hồng.

Triệu Tiểu Hồng cúi đầu gạt lệ, cũng không dám khóc thành tiếng, nức nở nói: “Hoa Chiêu nói, người bên nhà ngoại, trừ Trương Quế Lan, cô ta sẽ không nhận bất cứ ai, về sau ai còn muốn đến cửa nhà cô ta, cô ta sẽ chặt chân kẻ đó”.

“Ồ?” Người Trương gia con mắt sáng ngời, không nghĩ tới Hoa Chiêu vậy mà còn chấp nhận Trương Quế Lan?.

“Cô ta tính toán còn có chút lương tâm, còn biết nhận mẹ.” Bà Trương gật gật đầu nói: “Tôi đây ngày mai sẽ đi tìm mẹ của nó.”

Trương Quế Lan lập gia đình, về sau dọn đi tỉnh thành vài năm, chồng bà điều động công tác, nhưng mấy năm trước lại điều động trở về rồi, hiện tại đang ở trong huyện, tìm bà cũng thuận tiện.

Kỳ thật bà Trương cứ cách hai tháng lại tìm con gái cả một lần, có đôi khi đến nhà bà, có đôi khi đến đơn vị công tác của bà, lấy ít đồ ăn, ít tiền rồi trở về.

Tôn Xuân Anh muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được nói ra: “Thừa nhận nó trở về, không phải là lòi đuôi sao?”

Bà lão Trương mỗi khi lấy cớ đòi tiền, đương nhiên là cho Hoa Chiêu….Hoa Chiêu béo như vậy! Cũng là do bà ta đưa lương thực đấy, bà ta thường xuyên đưa tiền, đưa đồ ăn cho Hoa Chiêu. Bà không đưa tiền cũng không có biện pháp, Hoa Chiêu ăn rất nhiều, tính tình lại không tốt, bà không trả tiền đồ ăn, nó liền đánh đến cửa! Bà là một bà lão già lọm khọm rồi, lại còn để cháu ngoại đánh, số bà thật khổ ah! Nó là mẹ của Hoa Chiêu, bị con gái nó đánh, Trương Quế Lan tất nhiên là phải chịu trách nhiệm.

Trương Quế Lan đúng là phụ trách hết sức rồi, tuy mỗi lần vụиɠ ŧяộʍ cho hết đồ đạc sẽ bị chồng đánh một trận, bà vẫn cắn răng cho.

“Lòi đuôi…thì lòi đuôi!” Bà lão Trương trừng mắt vỗ đùi: “Tôi là mẹ nói đấy! Tôi lừa nó một chút đồ ăn thì làm sao? Phi! Đây không gọi là lừa gạt, đó là nó hiếu kính cho ta đấy!”



Nếu không có bà, nó có thể vào huyện, trở thành người trong huyện sao? Chính mình mỗi ngày ăn gạo trắng bột mì, lại để cho mẹ già ở quê ăn trấu? Ta ăn của nó ít đồ thì làm sao? Nó có thể bắt ta nhổ ra sao?

Trương Đại Toàn lý trí nói: “Chị ấy không thể bắt mẹ nhổ ra. Nhưng cũng không muốn giúp đỡ nhà chúng ta, thì làm sao bây giờ? Hai mẹ con người ta gặp mặt, tương thân tương ái rồi, chúng ta ngược lại trở thành kẻ ác, đến lúc đó Hoa Chiêu sẽ giúp chúng ta sao?”

Đoán chừng không biết.

Nhưng bà lão Trương không sợ, Hoa Chiêu bà không biết, nhưng con gái mình sinh, bà biết được.

“Chị ngươi yếu đuối nhu nhược, nó chưa hẳn dám chất vấn Hoa Chiêu tại sao lại đánh ta, nó cũng không nhất định sẽ nói năm đó đã giúp đỡ Hoa Chiêu những gì.”

Bà Trương nói: “Cho nên chuyện của chúng ta chưa hẳn sẽ lòi đuôi. Mà lộ rồi cũng không sợ, chỉ cần ta đi cầu xin Quế Lan, khóc lóc một hồi, nó sẽ tha thứ cho ta.”

Trương Đại Toàn gật gật đầu yên tâm, mạch suy nghĩ của mẹ ông ta rất đúng.

Ngày hôm sau, bà Trương quả nhiên tìm Trương Quế Lan, bà làm công nhân tạm thời của một nhà máy thực phẩm duy nhất trong huyện. Bởi vì bà nhiều năm như vậy vẫn là hộ khẩu nông thôn, cho nên đãi ngộ không tốt.

Nhìn thấy mẹ lại đến, Trương Quế Lan trong lòng thở dài thật sâu. Cô tại sao lại có thể có một đứa con gái như vậy…Được rồi, đều là bà không dạy dỗ nó, đều là lỗi của cô, cô nhận.

Cô móc trong túi quần ra 1 đồng, không đợi bà Trương mở miệng, liền nhét vào tay bà ta: “Tháng này chỉ có như vậy thôi, tiểu Vĩ đi học, phải dùng nhiều tiền hơn, con cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm.”

Những cái này đều là tiền cơm trưa của cô, cô nhịn một chút, không ăn, đem phiếu lương thực vụиɠ ŧяộʍ bán đi, mỗi tháng có thể để dành được mấy đồng tiền.

Cô những năm này ở nhà chồng lại sinh 2 nam 2 nữ, những đứa trẻ này nuôi cũng tốt tiền. Còn có con trước của chồng, không có việc gì cũng ngửa tay xin cô tiền, không cho thì đi khắp nơi nói xấu cô, nói cô đánh mắng hắn, ở trước mặt người ngoài lại làm như mẹ kế tốt bụng….

Trương Quế Lan vẻ mặt sầu khổ, trong cuộc sống ngoại trừ bận rộn cùng đói khát, cũng không có một chút niềm vui.



Bà lão Trương nhìn con gái lớn của mình, mới 30 mà nhìn như 50 tuổi, trong lòng bà ta rất coi thường. Bà ta đem tiền ước lượng, cho vào trong túi quần, rồi nói: “Mẹ tới lần này mang cho con một tin tức tốt đấy! Hoa Chiêu có tiền rồi, về sau cũng sẽ không đòi tiền con!”

Trương Quế Lan sững sờ, trên mặt hơi nỏ nụ cười: “Ông nội con bé có tiền lương rồi hả?”

“Không có” Bà Trương nói: “Hiện tại cung tiêu xã trên huyện bán giá đỗ, ngươi nghe nói a?”

Trương Quế Lan không rõ vì sao lại kéo đến giá đỗ, nhưng vẫn gật gật đầu, giá đỗ của cung tiêu xã hiện tại đặc biết nóng, mỗi buổi sáng còn chưa mở cửa, bên ngoài đã xếp một hàng dài, hơn nữa mỗi người chỉ được mua 2 cân. Bằng không thì những người xếp sau sẽ nhất định không mua được, đến muộn một chút cũng không mua được. Mấy hôm trước Lưu Hướng Tiền xếp hàng mua về một lần, cô nếm một ngụm, ăn thật sự ngon.

“Giá đỗ kia, là do người dân trong thôn ủ rồi bán cho cung tiêu xã trong huyện đấy.” Bà Trương nói ra: “Trong thôn người người nhà nhà đều ủ giá đỗ, một tháng chia một lần tiền, khoảng 300 đồng đấy! nhà Hoa Chiêu cũng có phần, nghe nói là do Hoa Chiêu dạy người trong thôn làm đấy.”

Trương Quế Lan kinh ngạc. Hoa Chiêu ủ được giá đỗ?...Khi còn bé, lúc cô ủ giá đỗ, con bé vẫn luôn đứng sau lưng cô, bận trước bận sau, hỗ trợ cái này cái kia, đặc biệt hiểu chuyện nhu thuận…

Trưởng thành….

“Mẹ, không phải mẹ nói nó đặc biệt vừa lười vừa xấu sao? Nó sao lại có thể dạy cho người trong thôn ủ giá đỗ?” Trương Quế Lan nhanh miệng hỏi.

Bà Trương chột dạ một cái, rất nhanh lại hùng hồn nói: “Đều phải trưởng thành thôi, nó đã 18 tuổi, lập gia đình, cũng có con rồi, đương nhiên phải chịu khó rồi.”

“Cái gì? Con bé lập gia đình? Có con rồi hả? Sao con lại không biết?” Trương Quế Lan kinh ngạc.

Bà Trương càng chột dạ…Nói cho nó biết Hoa Chiêu lập gia đình, bà sợ Trương Quế Lan cho rang Hoa Chiêu có nhà chồng cùng ông nội nuôi, liền không đưa tiền cho bà như trước.

“Mẹ cũng mới biết tin ah! Nó kết hôn căn bản không nói cho chúng ta biết.” Bà Trương lại nói một cách khí thế: “Nếu không phải mẹ quan tâm nó, người trong thôn nói, mẹ mới biết đấy.”

Như vậy ah… Trương Quế Lan rụt bả vai trở về.

“Bây giờ là như vậy, mẹ và các anh em của con muốn chuyển đến thôn đó, gần nó hơn, đợi ông nội nó bệnh chết, chúng ta cũng có thể ở gần chiếu cố nó, giúp nỏ trông con, cũng tránh một nhà Hoa Sơn bắt nạt nó.”