Chương 45: Đồ Cưới

Trương Quế Lan nhìn Lưu Hướng Tiền đang ngáy rung trời, nghĩ nghĩ, cô chưa nói cho anh ta biết chính mình đã xin nghi phép, cũng không muốn nói rõ sự tình của Hoa Chiêu. Cô lại ngồi yên cả buổi, sau đó đứng dậy, đi nhà kho.

Gia đình họ Lưu sống trong một ngôi nhà biệt lập, nhưng hơi nhỏ, nhà ba gian, một cái sân nhỏ, trong sân có nhà kho và bếp, diện tích xây dựng chỉ có sáu mươi bảy mươi mét vuông. Cô sờ soạng, đưa tay vào một kẽ hở nơi góc tường trong nhà kho, sờ soạng cả buổi, lấy ra một chiếc hộp đựng bút máy bằng thiếc. Mở ra bên trong là một bao vải nhỏ, gói kỹ hơn 20 đồng tiền. Cô đem tất cả tiền ra, đứng tựa vào tường, thở dài. Tiền này tiết kiệm để Hoa Chiêu kết hôn, vốn cô cho rằng mình có thể tích luỹ thêm vài năm, dù sao mỗi lần mẹ đến mang tin tức đều không có tin gì tốt.

Hoa Chiêu to béo giống như gấu, a gấu đôi khi cũng không béo bằng con bé. Tính tình hung hang, người trong thôn đều bị nó đánh mấy lần, ông nội bà ngoại cũng dám đánh, còn có ai nó không dám đánh sao? Bà mối trông thấy con bé cũng phải đi đường vòng.

Cô không nghĩ Hoa Chiêu nhanh như vậy đã gả ra ngoài….Cô cho rằng con bé sẽ trở thành gái lỡ thì, phải gả cho mấy người đàn ông có chỗ thiếu hụt. Cô muốn tích luỹ ít tiền, cho con bé phòng thân. Không nghĩ tới con bé vậy mà gả cho một người lính. Quân nhân tại chức cũng tốt, đầu tiên khẳng định không tàn tật,….Sau đó còn có một công tác ổn định, làm người chắc cũng rất tốt, chính trực, thiện lương. Trương Quế Lan nở nụ cười, ánh trăng làm mờ đi nếp nhăn trên mặt cô, làm cho cô mặt mày càng thêm nổi bật, nhìn vậy mà rất thanh tú, lộ vài phần xinh đẹp. Lúc trẻ, cô khẳng định cũng là một mỹ nhân.

….

Sáng sớm hôm sau, Trương Quế Lan ăn sáng bằng thức ăn thừa tối qua, thu thập xong bát đũa, giống như ngày thường đi ra ngoài, sau đó ngồi xe lửa đến nông thôn.

Đứng ở ngoài thôn, cô chậm chạp không cất bước. Cô không dám, cô sợ găp người quen, và nghe những lời bàn tán. Cô cũng sợ bộ dạng lúc này của mình bị người khác trông thấy. Lúc cô rời đi, vẫn là một đoá hoa, người trong thôn đều cho rằng cô vứt bỏ Hoa Chiêu đi vào trong huyện hưởng phúc, kết quả ha ha. Cô thật thà, nhưng không ngu ngốc, cô cũng muốn thể diện. Trương Quế Lan hít một hơi thật sâu, cúi đầu bước nhanh hơn. Cũng may thôn không lớn, mọi người đều ở trong đất, cô đi thẳng tới nhà Tam Ngưu. Đây vốn dĩ là nhà cô, cô còn tưởng rằng Hoa Chiêu ở chỗ này.

Mẹ cô mỗi lần nhắc tới Hoa Chiêu, đều nói những chuyện không tốt, mỗi ngày trôi qua khổ sở khó khăn như thế nào, chuyện tốt chưa bao giờ kể, những sự tình râu ria cũng chưa bao giờ đề cập tới. Giống như chuyện nhà ở này, chỗ ở hiện tại của Hoa Chiêu cũng chưa bao giờ đề cập tới, đây đều là những chuyện không quan trong, bà Trương chưa từng nói qua.

“Cô tìm ai?” Nhìn thấy ở cửa có một người phụ nữ đi đi lại lại, do dự không đi, Khương Cần đi tới hỏi. Cô ta là kế toán đại đội, có thể thoát ly sản xuất, không cần làm việc cũng có công điểm, nên bình thường rất rảnh rỗi.

Trương Quế Lan nhân ra cô ta: “Khương Cần?...Hoa Chiêu ở nhà không?”

“Cô là?” Khương Cần sửng sốt, tìm Hoa Chiêu sao lại đến nhà cô ta.

“Tôi là tôi là…” Trương Quế Lan nhỏ giọng nói: “Trương Quế Lan”

“Ah!” Thẳng đến khi cô nói ra, Khương Cần cũng không dám tin, năm đó Trương Quế Lan vốn là hoa khôi của thôn, sao bây giờ lại trở thành một bà thím già rồi. Thật sự nhìn giống như một bà lão 50 tuổi, gầy tong teo, xấu hổ chết rồi!



“Ha ha…” Khương Cần không nhịn được vui vẻ, nhưng nhanh chóng dằn xuống: “Cái kia…cô tìm Hoa Chiêu a? Cô nghĩ sao mà lại tìm Hoa Chiêu vậy?”

Trương Quế Lan nghe tiếng cười của cô ta, trong nội tâm khó chịu, nhưng vẫn nói ra: “Nghe nói con bé kết hôn, tôi đến xem.”

“Ai nha, má ơi, người ta đã kết hôn gần 2 tháng, cô sao giờ mới đến?” Khương Cần khoa trương nói.

“Tôi tôi mới được biết tin.” Trương Quế Lan nói.

“Nha” Khương Cần quét mắt từ trên xuống dưới, nhìn cô mặc một thân quần áo không có miếng vá, nhưng rất khó coi, không hợp, liền tò mò hỏi: “Nghe nói cô đi tỉnh thành rồi? Tỉnh thành như thế nào vậy?”

Chuyện của cô, bà Trương không bao giờ nhắc tới bên ngoài, cho dù là người trong thôn bà ta, sợ người ta biết tin tức, sẽ đến trước mắt Trường Quế Lan kể chuyện.

Cũng may trước nay Trương Quế Lan đều cố gắng công tác, không nghỉ ngơi, nên cũng không gặp bất cứ ai trong thôn.

“Mấy năm trước đi tỉnh thành, nhưng cũng đã quay lại, cũng trở về được mấy năm rồi.” Trương Quế Lan ăn ngay nói thật.

Khương Cần mắt loé lên, không khách khí nói: “Vậy mà đã sớm trở lại rồi hả? Trở lại trong huyện gần như vậy sao mấy năm qua cô chưa từng tới thăm qua Hoa Chiêu? Người làm mẹ như cô, cũng thật quá độc ác!”

Trước kia, cô ta và Trương Quế Lan quan hệ cũng không tệ. Cô ta biết ăn nói, Trương Quế Lan chịu khó giỏi dang, hai nhà vẫn là thân thích, không có lý do để kết thù.

Nhưng hiện tại, người bạn cũ này, dùng loại ánh mắt này nhìn cô, dùng ngữ khí này nói chuyện, Trương Quế Lan trong nội tâm vô cùng khó chịu và uỷ khuất.

“Tôi tuy không có tới thăm Hoa Chiêu, nhưng mỗi tháng đều gửi cho Hoa Chiêu tiền và một chút đồ đạc, cũng không bỏ rơi con bé.” Trương Quế Lan rung rung nói. Đối với những người không biết Hoa Chiêu, cô còn bận tâm đến thanh danh con bé, nhưng ở trong thôn này, mẹ của cô đã từng nói qua, ai mà không biết Hoa Chiêu? Đều đã từng bị nó đánh qua đấy. Tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng. Cho nên một số việc cô cũng dám nói ra, cô cũng không muốn trên lưng cõng thanh dang xấu, tuy cô cũng không tốt, nhưng không phải là cái gì cũng không làm.



Mẹ của cô tuy nói cô đừng nhắc lại những chuyện này, nhưng cô cũng không đề cập đến chuyện này trước mặt Hoa Chiêu, cô chỉ hi vọng mọi người đừng hiểu lầm mình, hạ miệng tích đức.

Khương Cần thế mà trợn trừng mắt, ngạc nhiên hỏi thăm: “Cô cho Hoa Chiêu đồ đạc cùng tiền? Khi nào?”

“Tầm mỗi tháng một lần ah.” Trương Quế Lan cũng cảm thấy có chút kỳ quái: “Mẹ của tôi nói bà mỗi tháng đều đến đưa tiền cho Hoa Chiêu, cô không gặp bà ấy sao?”

Mẹ của cô mỗi tháng đều đến đòi tiền, nhưng đều để đưa cho Hoa Chiêu, nhiều lần như vậy, chẳng lẽ Khương Cần chưa từng gặp qua sao?

Khương Cần hít một hơi thật sâu, gắt gao nhịn lại, sợ chính mình bật cười. Ôi trời ơi!!! Xem cô ta phát hiện ra chuyện gì này!

“Tôi chưa từng gặp a! Mẹ của cô một lần cũng chưa từng tới! Hơn 10 năm, một lần cũng chưa từng tới!” Câu cuối cùng, cô ta nhịn cười đến méo cả mặt.

“Điều đó là không thể nào.” Trương Quế Lan mặt trắng bệch.

“Ah ah! Bà ấy đã tới!” Khương Cần nói ra.

Trương Quế Lan thở phào, cô định nói…

“Chính là mấy hôm trước, bà ấy lần đầu tiên tới thôn chúng ta, sau hơn 10 năm, lần đầu tiên tới nhìn Hoa Chiêu, sau đó bị Hoa Cường đuổi ra khỏi cửa. Bà ấy cũng không đến nữa, nhưng lại đuổi cháu dâu đến nhà Hoa Chiêu ăn nhờ ở đậu không chịu đi.”

Khương Cần đã không che dấu được chính mình có chút hả hê: “Cô không tin tôi sao, cô đi xung quanh thôn hỏi xem, một câu tôi cũng không nói sai.”

Trương Quế Lan ngây người, cô ta đã dám cam đoan như vậy, vậy viêc kia…

“Đi một chút, tôi đưa cô đi gặp Hoa Chiêu, hai người nói chuyện với nhau!” Khương Cần lôi kéo Trương Quế Lan đi: “ Tôi nói với cô, đứa nhỏ Hoa Chiêu này tôi nhìn nó lớn lên đấy…Ah cũng là cô sinh đấy, Hoa Chiêu a tuy tính tình không tốt, nhưng là tôi có sao nói vậy, đứa nhỏ này thật sự chưa bao giờ nói dối.”