Chương 49: Hối Hận.

Lúc này, Lưu Hướng Tiền nhìn Trương Quế Lan và tức giận.

Trước kia, chính hắn ta không để ý đến sự phản đối của gia đình, kiên quyết dùng một số tiền lớn để cưới được mỹ nhân về nhà. Kết quả người đẹp nhanh như vậy đã trở thành một bà già, nhìn so với hắn 45 tuổi còn muốn lớn hơn. Còn trở thành người liên luỵ cho cả nhà, làm hắn trở thành một chuyện cười trong mắt người thân, bạn bè, về sau còn có người trực tiếp hỏi hắn có hối hận không.

Đương nhiên là hối hận…

Lưu Hướng Tiền càng nghĩ càng tức giận, liền từ trên ghế bật dậy đến trước mặt Trương Quế Lan, cho cô một cái tát.

“Bây giờ còn học nói láo rồi hả? Nói! Hôm nay cô đã đi đâu?”

Trương Quế Lan bị đánh, trước mắt nổi đom đóm, cô trầm mặc nâng tay lên, lau đi vết máu nơi khoé miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói con gái lớn của tôi đã kết hôn, hôm nay đã đi thăm nó.”

Cô không dám nói dỗi, không nghĩ tới Lưu Hướng Tiền lại cho cô thêm một cái tát bên má khác.

“Nói! Cô lại cho nó bao nhiêu tiền? Nói! Cô nhiều năm như vậy đã vụиɠ ŧяộʍ cho nó bao nhiêu tiền? Những cái kia…đều là của nhà họ Lưu chúng tôi! Cô lại dám lấy đi nuôi một người ngoài! Xem tôi có đánh chết tôi không?” Lưu Hướng Tiền cũng không đợi cô trả lời, đã một trận đánh không dứt.

Trương Quế Lan lấy tiền riêng ở đâu ra? Bất quá chỉ là tiết kiệm từ mỗi bữa cơm trưa, có thể được bao nhiêu? Hơn nữa mỗi tháng cũng bị mấy đứa trẻ bên này lấy đi không ít, thực tế cho Hoa Chiêu cũng chỉ có một chút, bọn họ cũng không phải là quá đau lòng.

Dù sao số tiền kia cũng là tiền cơm của Trương Quế Lan, ăn hay không là chuyện của cô, nhà bọn họ cũng không thể nói cô đừng ăn, cũng không thể lấy đi tiền cơm này của cô, bằng không sẽ bị mang tiếng cay nghiệt, để cho người ta nói chết.

Cho nên, Lưu Hướng Tiền chẳng qua chỉ lấy cớ đánh người.

Trương Quế Lan gắt gao ôm lấy đầu, chỉ mong hắn ta nhanh dừng tay.

Mười phút sau ông lão Lưu mở miệng.

“Được rồi, nấu cơm, ăn cơm.” Ông ta nói ra.

Lưu Hướng Tiền thở hồng hộc mà dừng lại: “Còn không mau đi!”

Trương Quế Lan vật lộn đứng lên, tiếp tục rửa chén, sau đó nấu cơm. Bằng không thì cô có thể làm gì? Phản kháng sao? Cô một Lưu Hướng Tiền còn đánh không lại, còn có thể đánh thắng được cả nhà hắn sao? Toàn thân đau quá, cô thật sự muốn rời khỏi đây. Trước đây không có cơ hội, nhưng hiện tại cơ hội đã tới rồi. Nghĩ đến điều này, Trương Quế Lan không còn để ý đến những đau đớn trên người, chân tay nhanh nhẹn mà làm cơm. Sau đó trốn ở trong phòng, Đại Vĩ, Tiểu Vĩ, Đại Cần, Tiểu Cần cũng đi ra, trầm mặc mà ngồi vào bàn ăn cơm. Trương Quế Lan đứng một bên nhìn người nhà họ Lưu ăn cơm. Làm người phải biết nhìn sắc mặt…nếu lúc này cô còn muốn ăn cơm, chờ cô sẽ là một trận đánh nữa.

Sau khi ăn xong, người Lưu gia muốn nhấc chân rời đi.

Trương Quế Lan cố lấy dũng khí nói ra: “Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói.”



Điều này thật sự đúng là ngoài ý muốn? Trương Quế Lan gả vào nhà họ Lưu hơn 10 năm, rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ của mình rồi hả?

“Chuyện gì?” Lưu Thông tò mò hỏi.

“Tôi, tôi muốn trở về nông thôn…”

“Cái gì?” Lưu Hướng Tiền lập tức nổi giận. Cô ta có ý gì? Cô ta muốn ly hôn vơi hắn? Không cùng sống với hắn nữa? Hắn bị vứt bỏ?

Nếu truyền đi, hắn gánh không nổi mọi người chê cười a. Hắn đằng đằng sát khí mà đứng lên.

“Không phải không phải! Tôi nói là, tôi muốn trở về quê ủ giá đỗ để kiếm tiền! Hiện tại cung tiêu xã cũng đang bán loại giá đỗ kia!Tôi sẻ ủ! Tôi muốn trở về quê để kiếm tiền!” Trương Quế Lan tranh thủ thời gian nói ra.

Lưu Hướng Tiền đứng lại: “Giá đỗ? Loại giá mà cung tiêu xa đang bán? Cô ủ dược?”

“Đúng vậy đúng vậy” Trương Quế Lan gật đầu.

“Xuỳ..” Lưu Thông cười khẩy: “Dì Trương, chúng tôi chưa ăn giá đỗ của gì làm sao? Sao lai không giống với của cung tiêu xã? Dì nói dối? Hay đang che dấu điều gì?”

Thỉnh thoảng Trương Quế Lan sẽ ủ giá đỗ, cho cả nhà ăn vài ngày. Mọi người cũng biết là mùi vị không tệ, nhưng so với giá của cung tiêu xã thì lại không thể so sánh được đấy.

Lưu Hướng Tiền bàn tay lại giơ lên muốn đánh.

“Không phải không phải” Trương Quế Lan tranh thủ thời gian né tránh mà nói ra: “Tôi không ủ được như vậy vì nước ở đây không tốt. Nước trong thôn ử giá đỗ mới tốt như vậy.”

Điều này là trước khi đi thím Mã đã nói với cô đấy.

Kỳ thật cô cũng cảm thấy kỳ quái, phương pháp ủ giá của Hoa Chiêu là do cô dạy đấy, mà cô hồi ở thôn cũng ủ qua hơn 100 cân giá đỗ, mà vị cũng không thể so sánh với cung tiêu xã.

Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, Trương Quế Lan cũng hiểu được, nhất định là con sông nhỏ bên trong thôn, hợp lại với một con suối nào đó không biết tên, làm cả biến chất của nước. Nếu không thì không có cách nào giải thích, cách lý giải này là hợp lý nhất.

Người nhà họ Lưu cũng tin.

“Giá đỗ kia, ủ từ trong thôn thật sao?” Ông Lưu hỏi.



“Tuyệt đối là sự thật! Con hôm nay đã thử rồi.” Hoa Chiêu lúc trưa đã làm cho cô một đĩa, cơ hồ đều bị chính cô ăn hết, hương vị kia, thật sự quá tuyệt vời.

Trương Quế Lan không phải là người có thể nói láo, điểm này mọi người trong nhà ai cũng biết.

“Vậy đội sản xuất của bọn họ bán giá đỗ này, làm sao chia tiền? Một người có thể được phân bao nhiêu tiền?” Ông Lưu hỏi.

Đây là tin tức nội bộ, bởi vì có Vương Mãnh dặn dò, người của cung tiêu xã căn bản không nói, bọn họ cũng không biết được.

“Mỗi tháng chia một lần, theo số lượng mỗi nhà giao mà chia, đến cùng lợi nhuận bao nhiêu còn không biết, vì chưa hết một tháng” Trương Quế Lan nói: “Nhưng cung tiêu xã thu 2 mao tiền một cân từ bọn họ.”

Kỳ thật cô một chút cũng không ngốc, cô sẽ không cam đoan một tháng có thể kiếm được bao nhiêu, cô sẽ không tự suy đoán, như vậy sẽ bị đánh, để cho họ lại hiểu lầm cô giữ riêng.

Người Lưu gia hai mắt đều sáng lên, sổ sách này tính toán thật tốt, Trương Quế Lan mỗi lần ủ một chậu giá đỗ gần 10 cân, 2 mao tiền mỗi cân, vậy là được 2 đồng tiền, nếu như mỗi ngày không làm gì, chỉ ủ giá đỗ, đúng là rất nhiều tiền ah.

“Cung tiêu xã mỗi ngày chỉ lấy 2000 cân, bọn họ chia bình quân cho mỗi hộ gia đình, không thể giao nhiều hơn.” Trương Quế Lan nói một hạn mức cao nhất, mỗi gia đình giao 67 cân mỗi ngày, lợi nhuận 13 đồng 4 mao.”

Đây là quy định trong thôn, ngẫu nhiên sẽ có một hai ngày, Hoa Chiêu sẽ trao đổi năng lượng lỗi, toàn bộ thôn giá ủ được sẽ hơn 2000 cân, vì tranh cãi nên thu ai, sau đó đã định ra biện pháp này.

“Tuy nhiên sẽ có những ngày ủ không tốt, giá đỗ người ta sẽ không thu.” Trương Quế Lan đem tin tức mình thu được nói ra: “trên cơ bản ba bốn lần sẽ sai một lần.”

“Đồ ăn hại! Cái kia chính là 13 đồng tiền ah!” Lão Lưu lập tức đau lòng nói. Giống như ủ giá đỗ là ông ta, tiền cũng là của ông ta vậy.

Trương Quế Lan cúi đầu xuống không lên tiếng.

“Cô đi đi, nhưng tiền ủ giá đỗ phải gửi về cho nhà, nhiêu năm như vậy, bọn ta phải nuổi 4 đứa bé cho cô, tiền lương hưu của tôi và mẹ cô đều đã tiêu trên người bọn nó rồi, Lưu Thông cũng phụ cấp cho cô không ít.” Ông Lưu nói: “Hơn nữa tương lại Đại Vĩ, Tiểu Vĩ đến trường, kết hôn, Đại Cần, Tiểu Cần lập gia đình, cũng cần không ít tiền.”

“Vâng con biết rõ.” Trương Quế Lan dịu dàng ngoan ngoãn nói.

Lão Lưu gật đầu thoả mãn, đứa con dâu nông thôn này cái gì cũng không tốt, chỉ có điểm nghe lời này, cực kỳ tốt. nếu con dâu trên huyện cũng không thành thật như vậy để bọn họ gây khó dễ.

“Đại Cần, Tiểu Cần cô cũng mang về đi.” Bà lão Lưu im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Bọn nó không đến trường, đi theo cô cũng không chậm trễ gì, còn có thể giúp cô làm việc, rât tốt.”

Hai đứa bé rốt cuộc cũng có thể buông tay, bà cuối cùng cũng có thể hưởng thanh nhàn.

“Còn có, cô sau này trở về, sẽ có vườn rau cùng mấy mảnh đất riêng phải không? Trông thêm mấy loại rau quả, đến lúc đó nhớ đưa về nhà.”