Chương 1: Tai nạn

Chỉ sau một đêm, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

Thụy gia rõ ràng là gia tộc hàng đầu thuộc H thị, vậy mà có thể chỉ phá sản trong chớp mắt. Ba và anh trai bị bắt vì tội biển thủ công quỹ, mẹ cũng vì không chịu được cú sốc mà thắt cổ tự sát. Người làm cũng lần lượt lấy đi vài thứ có giá trị trong nhà mà bỏ trốn. Cả căn nhà to lớn bỗng chốc chỉ còn lại một mình Thụy Nhã bơ vơ lạc lõng.

Họ hàng thân thích trước kia hay lui tới thì giờ cũng không thấy tăm hơi. Dù cô có gọi điện thoại hay đến tận nhà tìm giúp đỡ thì vẫn không tài nào gặp được mấy người đó. Rõ ràng trước kia khi nhà họ còn quyền, còn tiền thì ai ai cũng bu lại như ruồi nhặng vậy, có đuổi cũng không đi. Vậy mà khi nhà họ Thụy gặp khó khăn thì không một ai có mặt.

Cả thế giới của cô như sụp đổ. Cuộc sống của một đại tiểu thư bị nuông chiều từ bé khiến cho cô đến cả mỳ gói cũng không biết pha như thế nào. Móc ra vài đồng tiền lẻ trong túi, cô mua tạm một gói mỳ về ăn sống. Thẻ ngân hàng bị đóng băng hoàn toàn nên hiện giờ cô chỉ còn có thể sống qua ngày nhờ số tiền mặt ít ỏi còn lại trong ví. Cuộc sống vất vơ của cô cứ như vậy mà trôi qua được một tuần.

Cô cũng không phải không nghĩ đến việc bán mấy thứ đồ xa xỉ của mình để kiếm tiền nhưng không hiểu sao dù đã đăng bài thành lý mấy ngày mà vẫn không có ai ghé qua. Có lẽ họ nghĩ đồ này là hàng giả đi.

Reng... reng...

Tiếng điện thoại vang lên nhưng phải mất một lúc Thụy Nhã mới phản ứng lại. Cũng đúng thôi, đã một tuần liền nó không vang lên lần nào, Thụy Nhã cũng suýt thì quên mất tiếng nhạc chuông điện thoại của mình như thế nào rồi.

“Alo...”

“Là Nhã Nhã phải không? Mình là Tuệ Kỳ đây. Cậu có sao không?”

“Mình không sao.”

“Xin lỗi. Mình đi du lịch ở S thị, bên ấy sóng không tốt lắm nên không biết nhà cậu xảy ra chuyện. Xin lỗi... Thật xin lỗi Nhã Nhã... Mình... Mình...”

Tiếng khóc nức nở của cô bạn thân truyền đến từ đầu bên kia làm cho Thụy Nhã phần nào cảm thấy ấm lòng. Ít ra thì vẫn có người quan tâm đến cô không phải sao? Hôm trước khi nhà cô xảy ra chuyện thì cô đã cố liên lạc với Tuệ Kỳ nhưng làm cách nào cũng không liên lạc được. Cứ nghĩ là Tuệ Kỳ cũng giống những người khác mà bỏ mặc cô. Thật không ngờ chỉ là do cô ấy đi du lịch ở S thị nên không thể liên lạc được. Cũng phải thôi, S thị trước giờ vốn nổi tiếng hay có động đất, mà tivi cũng mới đưa tin hai ngày trước ở đó có một trận động đất nhẹ.

Đầu dây bên kia thấy Thụy Nhã mãi vẫn không trả lời thì có vẻ như sốt ruột mà khóc nấc lên, giọng vọng lại vào tai nghe muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu.

“Nhã Nhã. Cậu có phải là đang trách tớ không?”

Thụy Nhã lúc này mới hồi thần mà trả lời:

“Sao có thể chứ? Mình chỉ là cảm động quá nói không nên lời mà thôi.”

Tuệ Kỳ nghe vậy thì vui sướиɠ mà nói:

“Vậy thì tốt. Vậy thì tốt. Giờ cậu đang ở đâu để mình qua?”

“Mình đang ở nhà.”

Thụy Nhã vừa trả lời xong thì đầu dây bên kia đã tắt. Thụy Nhã cũng chỉ mỉm cười nhẹ mà cho rằng tại Tuệ Kỳ quá sốt ruột nên là cúp máy ngay lập tức mà đến chỗ cô.

Một lúc sau.

Nhìn thấy Tuệ Kỳ đang đứng trước mặt, Thụy Nhã không nhịn được nữa mà khóc rống lên như một đứa trẻ. Tuệ Kỳ cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi.

“Thôi nào tiểu mít ướt! Cậu còn khóc nữa thì sẽ thành mắt gấu trúc luôn đấy. Lúc đó anh Hạo có chê thì cũng đừng có mà kêu mình.”

Thụy Nhã nghe vậy thì hết khóc hẳn. Hai má cũng đỏ ửng. Thẩm Hạo là vị hôn phu hiện tại của Thụy Nhã, tuần này anh cũng bận đi công tác ở bên Z quốc nên Thụy Nhã mới không gọi điện làm phiền. Trước kia Thụy Nhã cũng đã từng liên lạc với Thẩm Hạo một lần khi anh đi công tác, nhưng Thẩm Hạo lúc đó đã nổi giận vì không muốn ai làm phiền mình lúc đang làm việc. Sau đó, hai người cãi nhau một trận, Thẩm Hạo tuy là người xin lỗi trước nhưng từ đó cô cũng hạn chế làm phiền anh mỗi khi anh đi công tác. Vì vậy lần này nhà cô gặp chuyện, cô cũng không dám gọi cho Thẩm Hạo mà một mình chịu đựng. Về phần Thẩm gia, cô không ưa mấy người đó nên cũng không thèm gọi điện nhờ cậy.

“Cậu định làm gì tiếp theo?”

“Mình cũng không biết. Đợi Hạo về rồi mình sẽ bàn với anh đấy sau.”

Tuệ Kỳ hơi nheo mắt lại, bàn tay của cô ta đã nắm chặt đến đầy gân xanh nhưng vẫn kịp trước khi Thụy Nhã quay đầu lại mà nặn ra một nụ cười giả tạo mà nói:

“Không phải là chê đâu nhưng hiện tại thân phận hai người không tương xứng nữa, cậu không sợ gia đình anh ấy sẽ phản đối sao hoặc là giả như anh ấy...”

Tuệ Kỳ chưa kịp nói xong thì Thụy Nhã đã ngắt lời:

“Anh ấy nhất định sẽ không như vậy.”

“Mình chỉ nói là nếu như...”

Thấy tâm Thụy Nhã đã loạn, Tuệ Kỳ lại tiếp tục ở bên cạnh nói bóng nói gió.

“Phải chi hai người đã có thì cha mẹ anh ấy có muốn phản đối cũng không được.”

Thụy Nhã bị lời nói của Tuệ Kỳ làm cho bừng tỉnh. Ánh mắt cô hiện lên vẻ do dự, nhưng sau đó lại kiên định trở lại.

Ngày Thẩm Hạo về nước.

“Thẩm Hạo. Tại sao anh lại không chịu lên giường với em?”

“Anh đã nói là chúng ta chưa kết hôn. Việc này hiện tại chưa thể làm được.”

Một người đàn ông mặc vest đen, đôi mắt hiện lên vẻ phiền chán mà giải thích với người phụ nữ đứng trước mặt. Người này đúng là bám dai như đỉa. Vậy mà lại muốn dùng cách này để níu kéo hắn. Trước kia còn giả bộ làm một tiểu thư đài các mà không cho hắn chạm vào. Còn bây giờ thì sao, không khác gì một con “đ***” muốn tìm mọi cách leo lên giường của hắn.

Mà nếu cô ta đã muốn làm Thẩm gia thiếu phu nhân đến vậy thì hắn cũng nên chiều theo ý cô ta không phải sao?

Ánh mắt Thẩm Hạo tà tà nhìn về phía ly rượu mà mình vừa đưa cho Thụy Nhã ở đằng xa, đôi môi gợi lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Chỉ là thân hình như vậy, không thử cũng có chút hơi tiếc, nhưng so với lời hứa hẹn của tiểu bảo bối nhà hắn thì thứ này cũng không đáng là gì.

Thụy Nhã đang cố nói chuyện thì cơ thể đột ngột nóng lên, cô dùng tay nới lỏng cổ áo ra nhưng cái nóng vẫn không thuyên giảm mà lại càng ngày càng tăng. Cô cố gắng tiến lại gần chỗ của Thẩm Hạo như muốn tìm sự giúp đỡ, nhưng bóng dáng Thẩm Hạo lại ngày càng mờ dần, thay vào đó là hình bóng của một người đàn ông lạ mặt.

Đúng lúc này cửa phòng đột ngột bị mở phăng ra. Những phóng viên không biết từ đâu tràn vào mà chụp ảnh lia lịa, Thụy Nhã lúc này quần áo xộc xệch đang cố mà trèo lên người của Thẩm Hạo đã bị chụp lại rất rõ ràng. Thụy Nhã tuy rằng bị trúng thuốc nhưng vẫn còn giữ lại chút thần trí. Cô vội vàng quấn lấy chăn chạy ra ngoài. Phóng viên ở đằng sau liên tục đuổi theo đặt câu hỏi nhưng lúc này Thụy Nhã bị cái nóng hun đến nóng nảy, một chút tỉnh táo cũng không giữ lại được.

Cô không biết mình đã nói gì hay những người phóng viên ấy đã hỏi gì nữa. Cô chỉ còn biết chạy, chạy thật nhanh về phía trước. Và rồi...

Phanh...

Thân thể của Thụy Nhã bị đâm bay ra phía xa. Điều duy nhất mà cô còn có thể cảm nhận được là thân thể đột nhiên đau đớn vô cùng và xa xa có một ánh đèn đỏ của xe cấp cứu vang lên.

“Có tai nạn. Ai đó làm ơn gọi 119 đi.”

Mí mắt của cô nặng trĩu, từ từ nhắm lại...