Chương 1: Hồi Kinh

Đại Tấn hướng Đông Nam, ngọn núi kề biển, quốc thổ phì nhiêu, khí hậu cũng là ẩm ướt ôn hòa, cực kỳ dễ sống.

Vì vậy mà lúc này mới tháng sáu, kinh thành đã tiến vào mùa nóng nhất trong năm, tiếng ve vo ve, làm cho tất cả cảm xúc đều nhuộm đẫm vài phần nhiệt độ.

Sở Chiêu Ngọc dựa vào bên trên tay vịn của ghế quý phi trong Túy Hoa Lâu, dán gối băng giải nhiệt, trong tay đang cầm kem tươi đậu đỏ, biểu cảm uể oải, cực kỳ giống y như một con mèo lười nhác, quả nhiên từ đầu đến cuối chính là dáng vẻ của một vị công tử quần là áo lượt.

“Bang!”

Sở Chiêu Ngọc ném dĩa kem tươi lên trên bàn, Sở Khuynh Khanh cùng Sở Tư Ninh đối diện đều sợ tới mức run lên một chút. Hai người hai mặt nhìn nhau rồi gật gật đầu, nhìn ra được ăn ý “Đừng nói chuyện, coi như ta không tồn tại” từ trong mắt của đối phương.

Sở Chiêu Ngọc nhìn cảnh tượng dòng người chen chúc xô đẩy kêu loạn ở trên phố lớn ngõ nhỏ phía dưới, không hề che giấu bực bội ở trong lòng chút nào: “Có bệnh à? Trời nóng kinh khủng thế này không ở nhà mà lại đi ra đường chen chúc thế kia, muốn ép nước hả?”

Sở Khuynh Khanh cùng Sở Tư Ninh không nói lời nào, đầu cúi càng thấp.

Vừa vặn chưởng quầy chạy đến hầu hạ khách quý nghe được, nhanh chóng cười làm lành nói: “Thế tử gia có điều không biết, hôm nay là nhị công tử Lâm tiểu tướng quân của Trấn Quốc tướng quân từ Nam Cương trở về, một chuyến này hắn đã lập công lớn, hơn nữa dáng dấp của tiểu tướng quân còn là tuấn tú lịch sự khí chất trác phàm, tự nhiên……”

“Ai cho ngươi nói! Lui ra cho ta!” Sở Chiêu Ngọc không kiên nhẫn mà cắt ngang lời chưởng quầy nói, lệ khí giữa mày càng nặng hơn.

Chưởng quầy sợ tới mức lảo đảo một cái, liếc liếc mắt nhìn hai vị công tử tiểu thư bên cạnh một cái, chỉ thấy bọn họ điên cuồng lắc đầu với mình, thế là vội vàng lui xuống.

Sở Khuynh Khanh suy nghĩ một tý, vẫn là khuyên nhủ: “Ài, ta nói ca này, huynh cũng không cần thiết phải tức giận như thế, huynh xem huynh dọa người ta thành cái gì rồi.”

Sở Tư Ninh cũng phụ họa nói: “Đúng vậy đại ca, tuy rằng huynh không mừng cho vị kia…… Nhưng tốt xấu gì hắn cũng mới lập quân công, huynh phản ứng quá kịch liệt khó tránh khỏi sẽ bị tiểu nhân đâm thọt ấy.”

Vừa nổi nóng xong, Sở Chiêu Ngọc miễn cưỡng nghe lời đệ đệ muội muội nói một chút, chỉ ỉu xìu nói: “Ta biết rồi. Ta sẽ chú ý một chút.”

Sở Khuynh Khanh thở dài, cầm lòng không đậu mà giương mắt nhìn dáng vẻ đại ca nhà mình một cái, không khỏi ngây ngốc một chút.

Nàng tự nhận bản thân có dung mạo khí độ đã là nhất tuyệt, nhưng cũng sáng tỏ, nếu luận về đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành này, thì chắc chắn chính là Sở Chiêu Ngọc.

Bỏ qua là thế tử dòng chính của Vĩnh An Hầu, mấy thân phận hoàng thất tông thân này kia cũng không nói, bề ngoài của Sở Chiêu Ngọc này liền không biết đã làm cho bao nhiêu người thèm nhỏ dãi. Thêm nữa trời sinh bệnh tim, cho nên Vĩnh An Hầu cùng Hầu phu nhân yêu thương vô cùng, trước nay không có chuyện gì mà tiểu thế tử muốn mà không có được, nuôi người đến tựa như là bạch ngọc xinh đẹp thấm vào, chỉ tiếc tính tình lại không giống chữ ‘Ngọc’ bên trong tên của y, ngược lại là kiêu căng phách lối thành thói rồi.

Mỹ nhân trước mắt, thân hình ở giữa thiếu niên cùng thanh niên, lười biếng mà dựa ở trên ghế quý phi. Một bộ hồng y lụa mỏng, làm tôn lên làn da còn trắng hơn cả tuyết trắng. Tóc đen như thác nước xõa tung ở sau người, tóc dài bên trái dùng một con bướm ngọc cài giữ lấy, cổ bên phải thì có bím tóc nhỏ được nối liền với một cái bạch ngọc quyết ở đuôi tóc rủ xuống ở trước ngực. Lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt, đôi mắt đào hoa ẩn tình quang năm lúc này chứa vài phần tức giận, môi đỏ nói nhỏ, tựa hồ là…… Đang nói lời không tốt gì đấy.

Tuy là Sở Khuynh Khanh nhìn mười mấy năm, cũng đã miễn dịch đối với mỹ mạo của đại ca nhà mình rồi, liếc mắt một cái này này cũng không khỏi khiến cho trái tim lay động. Hết sức sững sờ, tinh thần phiêu tán, cũng không biết về sau tiểu thư nhà nào có cái phúc khí có thể làm đại tẩu nàng nhỉ……

Không đúng! Có lẽ đại tẩu nàng có thể không phải là tiểu thư…… Sở Khuynh Khanh phảng phất như nghĩ đến chuyện gì đó không đúng, thế là vội vàng lắc đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man kia, cũng theo hướng nhìn lại dưới lầu.

///

Từ góc độ nào đó mà nói, suy nghĩ của Sở Chiêu Ngọc cùng muội muội nhà mình xem như là cùng một hướng rồi.

Vốn dĩ, Sở Chiêu Ngọc cùng vị Lâm tiểu tướng quân Lâm Dư Trác lập công hồi kinh hôm nay từ khi biết chuyện đã không hợp nhau rồi, sự tích về mối nghiệt duyên của hai người cũng cung cấp tư liệu sống trà dư tửu hậu mấy chục năm nay trong khắp kinh thành này.

Sở Chiêu Ngọc trời sinh bệnh tim, lúc sinh ra cực kỳ gầy yếu, thậm chí ngự y còn nói sống không quá mười tám tuổi. Vĩnh An Hầu cùng Hầu phu nhân sợ đến mức vơ vét sơn trân dược liệu, giang hồ thần y ở khắp nơi, chính là muốn cứu chữa cho bằng được. Ngày thường cũng là yêu thương ghê gớm, không chỉ không buộc y học văn học võ, còn nuông chiều đến lợi hại, sau khi lớn lên trong mắt nhìn của người ngoài hiển nhiên chính là một đại thiếu gia ăn chơi trác táng đứng đầu thiên hạ.

Mà nhị công tử Lâm Dư Trác của Trấn Quốc tướng quân, con kế nghiệp cha, từ nhỏ đã quơ đao múa kiếm, lại bị đại ca thích đọc sách viết văn hun đúc, tất nhiên là văn võ toàn tài. Cơ mà Lâm tiểu tướng quân chỉ lớn hơn tiểu thế tử một tuổi, tuổi xấp xỉ bằng nhau, cho nên không tránh được giới quý tộc mang hai người ra so sánh, kết quả cũng đương nhiên là mọi thứ của Sở Chiêu Ngọc đều cơ hồ kém hơn Lâm Dư Trác.

Mà đám có đầu óc tiểu nhân đó tựa như không sợ chết, cứ hở một chút liền chạy đến trước mặt của Sở Chiêu Ngọc âm dương quái khí, dẫn tới tiểu thế tử vẫn luôn ‘’ghi hận’’đối với “con nhà người ta” này. Thẳng cho đến vào một ngày nào đó khi y bốn tuổi, cuối cùng đã nhìn thấy Lâm tướng quân cùng Lâm Nhị công tử tiến đến Hầu phủ làm khách.

Lâm Dư Trác nho nhỏ thanh lãnh giống như một tiểu thần tiên, cũng xinh đẹp giống tiểu thần tiên, Sở Chiêu Ngọc chỉ liếc mắt một cái liền thích, cũng vứt luôn ghi hận của mình ra sau đầu.

Y lôi kéo tay tiểu ca ca thần tiên, mời hắn cùng nhau chơi.

Sau đó bị tiểu thần tiên nhàn nhạt trả về một câu: “Ta không chơi với tiểu hài tử bốn tuổi.”

…… Được rồi, vậy thì cứ như vậy đi.

Sở Chiêu Ngọc không phải người rộng lượng gì, Lâm Dư Trác năm tuổi nói một câu “thật lòng” khiến y nhớ luôn đến hiện tại. Cũng bắt đầu từ khi đó, y liền bắt đầu nhằm vào Lâm Dư Trác, dù là ở mặt ngoài hay lén lút, chỉ cần đều làm sao cho hắn ấm ức là được. Mà Lâm Dư Trác cũng không cam lòng yếu thế, nhiều lần đều đánh trả trở về.

Như là hôm nay Sở Chiêu Ngọc rải muối vào cơm trưa của Lâm Dư Trác, ngày mai Lâm Dư Trác bắt cóc bỏ vào quần áo bên ngoài khi Sở Chiêu Ngọc đi tắm; lần này Sở Chiêu Ngọc lén bẻ gãy kiếm của Lâm Dư Trác trước khi hắn phải kiểm tra võ học, lần sau Lâm Dư Trác lớn tiếng đọc diễn cảm thơ từ công khai xử tội về bản lĩnh kém của Sở Chiêu Ngọc ở trước mặt mọi người.

Một người là hậu duệ quý tộc, một người là hổ tử tướng môn, một khi đấu lên, cũng không để bụng đó có phải là hành vi ấu trĩ hay không.

Nhưng loại quan hệ “đối chọi gay gắt” đơn thuần này, vào một năm trước khi Lâm Dư Trác rời khỏi kinh thành đến Nam Cương, đã không còn đúng vị trí của nó rồi.

Đó là trong buổi tiệc mừng thọ của Trung Dũng Hầu ở một năm trước, Sở Chiêu Ngọc nhìn thấy Lâm Dư Trác bị các cô nương chúng tinh phủng nguyệt(*), lại nghĩ đến gần đây bản thân bị người trên phố cười nhạo hằng ngày, lập tức liền tức giận đến không được. Sau khi trở về thì tìm thời gian rảnh, đưa thϊếp mời đến bái phỏng phu nhân của Trấn Quốc tướng quân. Y suy nghĩ cũng rất đơn giản, chính là muốn cáo trạng Lâm Dư Trác với mẹ của hắn: Lâm nhị công tử đồng thời lui tới mật thiết với nhiều vị tiểu thư thế gia, điều này không chỉ có ảnh hưởng không tốt, loại hành vi này cũng thật là quá tệ mà.

(*)Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

Khi nghe nói Sở Chiêu Ngọc đến bái phỏng thì Lâm Dư Trác vội vàng chạy đến tiền sảnh: “……”

Sở Chiêu Ngọc mặt không thẹn tim không nhảy, yên tâm thoải mái tựa như con gà trống mới vừa thắng trận, ngẩng đầu mà bước rời đi, cũng mặc kệ tướng quân phu nhân kế tiếp giáo huấn nhi tử như thế nào. Kết quả đêm đó, khi y đang một mình tiêu cơm ở hoa viên Hầu phủ, thì đột nhiên bị một bóng đen thoáng hiện ra đè y lên núi giả.

Nương ánh trăng vừa thấy, ôi trời ơi, đây không phải là Lâm Tiểu tướng quân sao?

Tiểu thế tử bị đối thủ một mất một còn đè nặng, tức đến xù lông, đang muốn mở miệng châm chọc thì liền nghe được hắn giành nói trước:

“Ta phải đi Nam Cương.”

“Liên quan gì đến ta?”

“Ngày mai sẽ khởi hành.”

“Rồi sao?”

“Ít nhất phải một năm mới có thể trở về.”

“Cho nên?”

“Ta không có lui tới với những tiểu thư thế gia kia.”

Sở Chiêu Ngọc nghĩ thầm: Được lắm, quả nhiên ngươi vẫn đến đây tính sổ việc này.

Đang định xả với hắn một hồi, kết quả nháy mắt tiếp theo, tiểu thế tử liền bị người kia nâng khuôn mặt, ngay sau đó có một thứ gì đó lành lạnh ấm áp dán lên đôi đôi môi của y.

Khi đôi môi của Lâm Dư Trác tách ra, hắn cực lực ngăn chặn du͙© vọиɠ nơi đáy mắt, không hề nói thêm một câu thì đã xoay người rời đi.

Sở Chiêu Ngọc sững sờ ở tại chỗ.

Trong phút chốc, tiếng gầm lên giận dữ vang vọng toàn bộ hoa viên: “A a a a a Lâm Dư Trác!! Ta sẽ gϊếŧ ngươi!!!”

Sở Khuynh Khanh, người cũng đang đi tiêu cơm ở trong hoa viên và trốn sau núi giả bắt gặp cảnh này: “……”

///

Suốt một năm, Sở Chiêu Ngọc vẫn còn vì nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia mà phiền lòng. Y không rõ, một đối thủ một mất một còn như thế tại sao lại biến thành như vậy chứ?

Y thậm chí hoài nghi hợp lý đây là tiết mục Lâm Dư Trác mà muốn chỉnh y.

Y đang miên man suy nghĩ, thì lại bị mấy tiếng la hét bén nhọn kéo trở lại hiện thực.

Sở Chiêu Ngọc nhìn xuống thì thấy, hóa ra là một đám thiếu nữ xếp hàng hai bên đường nhìn thấy Lâm Dư Trác đang cưỡi ngựa đi đến thì mê trai hưng phấn mà thét chói tai, lại còn ném mấy loại đồ như hoa tươi, túi thơm vào giữa đường.

“Lâm tướng quân! Huynh anh dũng quá đi mất!”

“Lâm tướng quân! Huynh còn thiếu bạn đời không!”

“A a a a Lâm tướng quân! Ta thích huynh!!”

Đại Tấn dân phong cởi mở, thiếu niên, thiếu nữ có thể lớn mật nhiệt liệt tỏ ý với người mình ái mộ trong lòng, thậm chí giữa nam tử cùng nam tử, nữ tử cùng nữ tử cũng có thể thành hôn.

Sở Chiêu Ngọc không chịu nỗi tiếng la hét này: “Đệch, ta gϊếŧ hai con gà nó kêu còn dễ nghe hơn.”

Sở Khuynh Khanh, Sở Tư Ninh ở một bên chửi thầm: Nhìn thấy cảnh gà bị gϊếŧ kêu thảm nhất chính là huynh đấy ……

Tháng sáu kinh thành, bóng cây xanh râm mát sum xuê, ánh nắng hắt ra từ những kẽ hở giữa cành lá rải loang lổ đầy đất, lại bị gió mang theo nhiệt độ thổi đến thành từng mảnh nhỏ.

Sở Chiêu Ngọc nhìn nam nhân anh tuấn đang dần dần đến gần trong quang cảnh náo nhiệt, tâm tình càng thêm phức tạp.

Ánh nắng ở Nam Cương hẳn là rất độc, Lâm Dư Trác đen hơn một năm trước, nhưng làn da màu lúa mì khỏe mạnh càng làm tôn vẻ khí khái hào hùng thêm rạng rỡ mấy phần.

Trên người hắn mặc khôi giáp màu bạc, áo choàng màu đen phần phật ở sau người. Một mái tóc dài màu đen hiện ra ôn thuận được cột bằng ngọc quan sáng bóng ở sau đầu, vài sợi bị gió lướt nhẹ qua trên mặt, bám vào theo đường nét lưu loát của cằm. Ngũ quan hắn thâm thúy, mũi cao, mắt phượng buông xuống. Khi sắp đến dưới Túy Hoa Lâu, đột nhiên tựa hồ là nghĩ đến chuyện gì đó, khóe miệng gợi lên một độ cung rất đẹp, chọc đến trong đám người thét chói tai càng là hết đợt này đến đợt khác.

Trên lưng ngựa sắp bị bao phủ túi tiền và hoa tươi, mặc dù Lâm Dư Trác không để mấy thứ kia dính vào người mình một chút nào, nhưng Sở Chiêu Ngọc vẫn là “xì” một cái, oán hận nói: “Hừ, hoa khổng tước.”

Mà lập tức nam nhân tựa hồ là nghe được câu mắng này, hắn giữ chặt dây cương ngừng lại. Đang lúc mọi người ở bên đường khó hiểu thì chỉ thấy tiểu tướng quân ngẩng đầu, nhìn phía vị trí lan can lầu hai của Túy Hoa Lâu, trong mắt đen tối không rõ.

Tiểu thế tử sẽ không thừa nhận, tại một khắc kia, khi y bị nhìn như vậy thì trong lòng rất là hoảng, hoảng lắm luôn đó.