Chương 1:

Tô Tinh Tinh là một kẻ tàn phế….

Nhưng liệu đó chỉ là sự tình cờ? Hay là cô đã rơi vào một cái bẫy mà không hề hay biết. Không phải tự dưng cảnh sát lại không thể tìm được nghi phạm, cũng chẳng phải vô tình ngày hôm đó camera gặp vấn đề hỏng hóc. Kỳ lạ thay, đây chưa phải nổi bất hạnh duy nhất của cô.

“Dực Phong... đây là ý gì?”

Cơn đau ập đến khiến Tô Tinh Tinh không kìm được bật ra tiếng rêи ɾỉ, hai mắt cô mỏi nhừ sau thời gian ngắn thuốc mê chưa mất hết tác dụng. Chưa kịp ứng phó sau cơn đau, thứ đập vào mắt Tô Tinh Tinh một lần nữa đón nhận cơn đau khác ập đến xuyên thẳng linh hồn.

“Đơn ly hôn?” Tô Tinh Tinh nghẹn ngào nói không ra hơi, cổ họng khô khóc và toàn bộ dưỡng khí trong phổi như bị thứ gì đó chặn lại. Cô trừng trừng hai mắt ngước lên nhìn hắn. Chồng của cô, và tình nhân của hắn...

“Tuệ Khả Y! Sao cậu dám!!”

Tô Tinh Tinh hô hấp khó khăn, hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má gầy gò, thiếu sức sống. Nhưng điều đó có là gì so với cảnh tượng diễn ra trước mắt mình. Cô cắn bập lên môi mình, vị máu khiến cô tỉnh táo hơn một chút.

“Tinh Tinh... tớ thật lòng yêu Dực Phong...cậu...cậu tha thứ cho tớ có được không?”

Thật trơ trẽn! Tô Tinh Tinh cười một cách tuyệt vọng, nước mắt và máu hoà làm một lăn dài trên gương mặt hốc hác. Chẳng nhớ được gì, đầu óc cô như một mớ hỗn độn, chưa từng có cảnh tượng xinh đẹp nào trong quá khứ. Và chẳng biết từ bao giờ, cuộc hôn nhân này lại trở thành nấm mồ chôn vùi cuộc đời cô.

Ấn tượng ban đầu của Tô Tinh Tinh về Ngôn Dực Phong là gì?

Một tên cục mịch, ít nói và nhạt nhẽo. Thiếu gia lắm tiền nhiều của nhưng không biết hưởng thụ. Từ lúc gặp mặt, hỏi cưới và rồi tiến đến hôn nhân theo sự sắp xếp của hai bên gia đình, Tô Tinh Tinh chưa từng nhìn thấy hắn mở miệng nói chuyện.

Ba năm bên nhau là những tháng ngày nhàm chán nhất mà Tô Tinh Tinh từng trải qua. Hắn sống mặc hắn, cô sống mặc cô. Bọn họ chưa từng quan hệ, và mỗi lần có dịp gặp nhau, hắn lại lảng tránh Tô Tinh Tinh. Cái né tránh nghiệp dư ấy đã khiến cô bao lần nghi ngờ hắn, bao lần tìm cách theo dõi mặc dù chẳng có lần nào thành công.

Vậy thì từ khi nào Tuệ Khả Y chen chân vào được? Trong ký ức của Tô Tinh Tinh, cô ta giống như một con thỏ rụt rè, ánh mắt vô tội và một bộ dạng nhút nhác. Thật khó tin bây giờ Tuệ Khả Y đã trở thành một người hoàn toàn khác.

Nhìn xem. Váy vóc hàng hiệu, túi xách, cao gót đều đắp lên người cô ta. Bề ngoài lộng lẫy, môi đỏ mắt to. Nhưng thực tế, bản chất vẫn là một ả tiện nhân bên trong thối rửa!

Tô Tinh Tinh cười đã rồi, cũng đã sáng mắt rồi. Giờ phút này trông cô còn cái gì để níu kéo nữa đâu chứ? Không chỉ mất đi gia đình hạnh phúc, mà đến người chồng của mình cũng phản bội, một kẻ tàn phế hai chân bại liệt mãi mãi nằm trên giường thì còn sợ hãi cái gì?

Bàn tay run rẫy quệt một đường trên khuôn mặt, cô kìm chế những giọt nước mắt, và rồi chậm rãi ký tên của mình lên bản ly hôn.

Khoảnh khắc tờ giấy được điểm thêm một nét chữ, sắc mặt Ngôn Dực Phong cuối cùng cũng không giấu nổi vẻ lạnh lùng của mình nữa. Hắn nhìn hàng chữ viết đầy phẫn nộ trên tờ giấy, hai mắt nheo lại, tựa như đang cố kìm nén điều gì đó đang xáo trộn lá phổi hắn lúc này.

Nhưng khoảnh khắc ấy cũng rất nhanh đã kết thúc. Mặt Ngôn Dực Phong vẫn trầm lắng, siết chặt tờ giấy trong tay rồi một mạch rời khỏi phòng bệnh, không một giây nào quay đầu lại nhìn người vợ hắn lần cuối.

Nhìn bóng lưng cả hai rời đi, Tô Tinh Tinh cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt vô hồn của cô chầm chậm di chuyển đến khung cửa sổ bên cạnh. Ngoài trời đang mưa, tấm màn mỏng dường như chẳng đủ sức ngăn những làn gió mạnh thi thoảng đập vào cửa kính làm vang lên tiếng rì rầm

Tấm màn mỏng ấy giờ phút này thật giống Tô Tinh Tinh. Nó vẫn luôn ra sức chống chọi với cơn gió mạnh và những làn nước hất lên ướt một mảng lớn trên thân nó.

Cơ thể Tô Tinh Tinh chợt run lên, ánh mắt cô vẫn nhìn ra khung cửa sổ không hề chớp mắt. Và chẳng mấy chốc, cả người Tô Tinh Tinh đã ngồi trên bật cửa sổ, nơi có độ cao ba mươi mét so với mặt đất.

Tô Tinh Tinh biết đã đến thời gian then chốt để tự do rồi.

“Tuệ Khả Y, Ngôn Dực Phong. Cho dù tôi chết...tôi cũng sẽ hoá thành ma ám hai người cả đời!” âm điệu Tô Tinh Tinh nhẹ tựa lông hồng, nhưng cũng đầy sự uẩn khuất được l*иg ghép vào trong lời nói.

Cô thật lòng muốn hai người đó chết không toàn thay, cũng thật lòng mong rằng điều ước trước lúc chết sẽ thực sự ám bọn họ sống không bằng chế.

Đó là sự trả thù của Tô Tinh Tinh.

Đó là lời nguyền của kẻ đã đi đến bờ vực tuyệt vọng.