Chương 1: Trọng Sinh Thay Đổi Dị Năng (1)

Hôm nay là ngày thứ tám Lâm Nam sống lại trở về một năm trước ngày tận thế.

Lâm Nam thời gian tám ngày này để chứng minh mình không bị điên, cô đích thực đã trải qua tận thế, cái tận thế tàn khốc ăn thịt người kia không phải do cô tự tưởng tượng ra.

Sau đó Lâm Nam còn phát hiện mình có được dị năng sớm hơn, chỉ là dị năng bị đổi chủng loại. Từ dị năng không gian lúc tận thế sơ kì được người người săn đón hậu kì trở nên vô cùng gân gà đã biến đổi thành dị năng không khí.

Sở dĩ nói không gian dị năng tại tận thế giai đoạn đầu người người săn đón, lý do rất hiển nhiên lại đầy đủ là bởi vì không gian dị năng có thể mang theo rất nhiều vật tư.

Nhưng khi Zombie càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lợi hại thì sau này không gian dị năng liền lộ rõ gân gà, không thể đánh lại, phải dựa vào các dị năng giả khác bảo vệ, sau khi chết thì vật tư trong không gian cũng biến mất theo.

So với những dị năng thuộc hệ chiến đấu là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ có thể đánh có thể chịu, thì lúc mà không gian dị năng giả trong không gian không mang theo đồ vật quan trọng, không gian dị năng giả liền trở thành một cái nhà kho di động tùy thời có thể nhịn đau mà vứt bỏ.

Đời trước Lâm Nam cũng là bị vứt bỏ như vậy.

Ban đầu thì được người người săn đón đến sau đó trở thành người lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ, Lâm Nam trải qua một quá trình tâm lý sụp đổ rất phức tạp. Nhưng cho dù như thế nào thì cô vẫn muốn sống sót, nếu có thể sống thì vẫn muốn được sống, cho dù là trở thành một cái nhà kho di động.

Ngày cô chết là một ngày rất bình thường, cô vẫn như trước đây sau khi dọn sạch vật tư bên trong không gian để lại căn cứ thì đi theo đội ngũ đi làm nhiệm vụ tiếp theo, ai ngờ gặp phải một lượng lớn Zombie vây công, sau đó chuyện rất đương nhiên là bị đồng đội lo chạy trối chết vứt bỏ lại.

Lâm Nam không lập tức chết.

Cô may mắn trốn được vào một công trình kiến trúc bị tàn phá, không có bị Zombie cào bị thương hay cắn bị thương. Nhưng cũng không may là vì chưa thực hiện nhiệm vụ, trong không gian của cô không có vật tư gì, mà bên ngoài lại vây kín hàng ngàn hàng vạn Zombie, chỉ dựa vào một mình cô là không thể nào chạy thoát.

Từ lúc bị Zombie vây kín đến khi chết đói, mấy ngày đó là một trải nghiệm mà cả đời này Lâm Nam không bao giờ muốn nhớ lại, có lẽ vì trước khi chết oán niệm quá sâu, Lâm Nam sống lại trở về thì không còn là dị năng không gian nữa.



Chuyện phát hiện mình thay đổi dị năng cũng rất là ngẫu nhiên.

Thời điểm cô đang muốn dùng túi nén để nén cái chăn bông mùa đông thì máy nén khí điện đột nhiên bị cháy, hại chiếc chăn đã nén được hơn nửa của Lâm Nam cứ từ từ trương phồng lên, cái chăn bông căng phồng phảng phất như đang chế giễu Lâm Nam vô dụng.

Lâm Nam trong lòng ảo não, trừng mắt nhìn chiếc chăn bông phụng phịu một mình, kết quả hết trừng rồi lại trừng, cái chăn bông ấy thế mà tự ép xuống, cảm nhận được dị năng lưu động bên trong cơ thể, Lâm Nam lúc này mới phát hiện mình có được dị năng sớm hơn.

Lâm Nam đời trước có được dị năng không dễ. Tận thế bộc phát sơ kì, cô bị Zombie cào mặt bị thương, cô cứ cho là mình chết chắc, kết quả lại sống sót vượt qua được giai đoạn biến dị nguy cơ nhất, đạt được không gian dị năng.

Chỉ tiếc mặt của cô cứ như vậy bị hủy, không có thuốc lại không được tĩnh dưỡng đầy đủ, cái vết Zombie cào thương sau khi khỏi hẳn thì lưu lại trên gương mặt một vết sẹo nghiêm trọng màu tím đen.

Cũng may có vết sẹo lớn này cùng với thân phận dị năng giả không gian, Lâm Nam ở tận thế mới không chịu khuất nhục ở phương diện kia.

Tại thời kì gian nan đó, có thể bình an sống lâu thêm một ngày đều là sự xa xỉ. Lâm Nam không có thời gian đi để ý đến gương mặt bị hủy, chỉ là đương nhiên nếu gương mặt có thể tốt đẹp, thì ai lại vui lòng thấy mình bị hủy dung đâu.

Tỉnh lại từ trong tự lừa mình dối người, chuyện thứ nhất Lâm Nam làm chính là đi xuống lầu cắt tóc.

"Chiếu theo kiểu tóc này cắt cho tôi."

"Mỹ nữ, tóc của cô dài như vậy, còn khỏe như vậy, cắt đi thì tiếc quá. Nếu như nhuộm màu nâu sẫm lại uốn cong một chút nhìn sẽ rất đẹp." Tiểu ca cắt tóc cứ ở bên tai Lâm Nam líu lo không ngừng chào hàng, ước chừng nghĩ muốn đem mái tóc dài đến eo của Lâm Nam làm một phát, tùy tiện kiếm mấy trăm khối tiền.

"Có thể cắt ngắn đến mức nào thì ngắn đến mức ấy, phần tóc cắt bỏ tôi cho không anh. Có ghi âm làm chứng, không sợ tôi quỵt anh." Lâm Nam liếc mắt, không muốn nghe tiểu ca cắt tóc nói nhảm.

"OK, không vấn đề, cứ để tôi, tôi nhất định sẽ theo hình dáng này cắt thật đẹp trai cho cô." Tiểu ca cắt tóc lập tức im tiếng.



Kỹ thuật của tiểu ca cắt tóc quả nhiên rất tốt, cơ hồ cắt cho Lâm Nam đến sát da đầu luôn. Anh ta đem mái tóc dài của Lâm Nam chia làm mấy bím tóc nhỏ, từng bím từng bím cẩn thận cắt xuống đều đặn để qua một bên, sau khi cắt xuống cẩn thận sửa đổi kiểu tóc, không bao lâu sau, một kiểu tóc mới mẻ không phân biệt nam nữ ra lò.

"Rất tốt." Lâm Nam rất hài lòng gật gật đầu.

Tướng mạo Lâm Nam kỳ thật thiên anh khí một chút, đây cũng là thua thiệt do di truyền từ người cha chân mày đen rậm tướng mạo hung hãn, cộng thêm chiều cao 1m75, hiện tại cắt tóc rồi lại đổi một thân váy liền thành quần áo vận động, nếu như có thể thiên tân vạn khổ dùng mỹ phẩm hóa trang cho làn da trắng nõn đen đi, liền hóa thành một soái ca cao gầy.

Nếu như chưa từng trải qua tận thế, Lâm Nam có đủ hết hàng vạn những phiền não của con gái, ví như vì thân hình quá cao không mang được giày cao gót, làn da quá đen cần vất vả dưỡng trắng, dễ béo lên mỗi ngày nên cần tính toán thể trọng... Nhưng sau khi trải qua tận thế, Lâm Nam trong nội tâm chỉ còn lại "ha ha".

Cắt tóc đi, đổi quần áo thể thao cùng giày thể thao, chuyện tiếp theo Lâm Nam phải làm chính là nhà cửa.

Phòng ở hiện tại của cô là một căn phòng chung cư nhỏ mà cô phải vất vả chăm chỉ làm việc để mua được.

Cha chết sớm, mẹ thì tái giá rồi chỉ chuyên tâm nuôi dưỡng em trai cùng mẹ khác cha, Lâm Nam không người nào có thể dựa vào cũng chỉ có thể dựa vào chính mình tại thành phố G ra sức mà làm việc.

Kinh doanh quần áo tại chợ đầu mối quần áo với bạn bè, sau khi có được số tài sản nhỏ đầu tiên trong đời, Lâm Nam được người bạn dẫn hướng, đã nghiến răng vay bạn mình một trăm nghìn nhân dân tệ, miễn cưỡng góp đủ tiền đặt cọc ban đầu để mua nhà.

Mà ngành công nghiệp trong nước vô cùng khôi hài, Lâm Nam làm việc trong ngành trang phục mười mấy năm, có năm thì kiếm được mấy chục vạn sống thoải mái, cũng có khi tồn ứ trong tay đống hàng mấy trăm vạn, tính bình quân lại, cô mấy năm nay thế mà cũng chỉ có hơn 50 vạn tiền mặt trong tài khoản. Ấy thế mà cái căn phòng cô cung dưỡng ấy kiếm bộn không lỗ, từ lúc trước 60 vạn tăng tới bây giờ hơn 300 vạn, đăng bán có khi còn cung không đủ cầu.

Lâm Nam không hề hối hận, quả quyết đem căn phòng này bán đi.

Hiện tại nếu cô không bán, hai tháng sau người mẹ có con trai quên mất con gái kia cũng sẽ đến làm phiền cô, muốn cô "cho mượn" nhà để em trai kết hôn. Đối với những phụ huynh có tư tưởng trọng nam khinh nữ, những gì của con gái đều thuộc về con trai, việc chị gái cấp dưỡng em trai là điều hiển nhiên.

Đời trước, Lâm Nam còn có kì vọng không thực tế với mẹ và em trai, nhưng mà sau khi trải qua sự kiện phòng ở, lòng của cô cũng đã lạnh.