Quyển 1 - Chương 13: Trộm

Rất nhanh Đới Húc cũng đã mua đồ ăn về, vóc người anh cao lớn, lượng cơm đương nhiên sẽ nhiều, đồ ăn và đồ uống mua về nhiều hơn hẳn người khác. Anh trở lại bên bàn, ngồi xuống.

Lâm Phi Ca và Mã Khải vẫn luôn kéo đề tài rời khỏi vụ án, phỏng chừng là sợ một khi không cẩn thận nhắc tới án tử, trong đầu lại hiện ra cảnh đào bới thi thể đáng sợ kia.

Phương Viên không nói chuyện với họ, mùi đồ ăn bay lên chui và lỗi mũi, dạ dày ục ục kêu lên, cũng may trong quán có mở nhạc, lúc này mới không có ai phát hiện. Cô vội vàng uống mấy ngụm cà phê, hi vọng có thể an ủi dạ dày một chút, nhưng vừa uống cà phê xong, cô lại cảm thấy trong bụng càng khó chịu.

Phải cố nhịn, nếu bỏ dở giữa chừng thì sẽ là kiếm củi ba năm thiêu hết một giờ. Phương Viên thầm cổ vũ chính mình, chèn ép bản thân. Mã Khải có thể là người đầu tiên, nhưng cậu ta tuyệt đối không phải người cuối cùng, càng không phải cái người khắc nghiệt nhất kia. Cô vẫn còn nhớ thời điểm biết tin ba tái hôn, lần đầu tới nhà mới của ông ấy, vợ mới của ba, cái người có thể coi là mẹ kế của cô, còn cả con gái của bà ta, ánh mắt của bọn thật sự rất giống cái nhìn mấy con động vật chạy nhảy trong sở thú.

"Có thể nhìn ra đồ ăn nhà hai người rất ngon, con gái anh không giống anh, là giống mẹ sao?" Người phụ nữ kia cười hì hì dùng khuỷu tay chạm vào ba Phương Viên, mở miệng hỏi, sau khi nói xong, không đợi ba Phương Viên có phản ứng, bà ta và con gái liền cùng nhau cười lớn.

Phương Viên đứng ở đó, cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên cơ thể đều vô cùng khó chịu, cô biết, đây là lần đầu tới nhà mới của ba, phỏng chừng cũng là lần cuối.

Sau khi trở về, cô liền hạ quyết tâm giảm, phương pháp đã thử nhiều loại, trước đây lúc còn thực tập, mỗi ngày cô đều mặc gió mưa tới sân thể dục tập chạy bộ, ở trên giường trong phòng tập hít đất, hơn hai tháng lăn lộn, hiệu quả lại rất ít, ngay cả thầy thể dục cũng thấy thương cho cô, khuyên cô đừng để ý bề ngoài như vậy, nếu thân thể khỏe mạnh, béo gầy một chút cũng không sao.

Nếu không phải vô tình bắt gặp ánh mắt chế nhạo này, Phương Viên cũng sẽ không chú ý, hơn hai mươi năm cô đều mang phong thái tự tin với dáng người của mình, nhưng hiện tại, đối với cô đã không còn giống như vậy.

Nếu vận động không có hiệu quả, muốn thay đổi trong thời gian ngắn nhất, Phương Viên chỉ có thể lựa chọn nhịn ăn, nếu chỉ có một mình ngây ngốc thì còn tốt, nhưng như bây giờ ngồi cạnh người khác nhìn đồ ăn, dạ dày cô liền bắt đầu kháng nghị.

"Phương Viên, cậu còn chưa uống cà phê xong à?"

Phương Viên hoàn hồn, phát hiện trong lúc bản thân suy nghĩ miên man, ba người khác đều đã ăn xong. Người hỏi cô là Lâm Phi Ca, khay đồ ăn trước mặt cô ấy đã được thu dọn, bộ dáng chuẩn bị rời đi.

"Đi sao? Tớ không sao, đi ngay đây." Phương Viên vội vàng bưng ly giấy trước mặt lên, mồm to mép lớn uống sạch cà phê bên trong. Cà phê ở cửa hàng thức ăn nhanh này không có vị gì, hơn nữa sợ mập lên, ngay cả đường và sữa Phương Viên cũng không cho vào, hiện tại một hơi uống hết, thật là quá đắng!

Uống cà phê xong, Phương Viên chủ động hỗ trợ lấy khay, mọi người liền bỏ rác vào đó. Bọn họ ra ngoài lên xe, trở về Cục Công An. Bởi vì công viên nhi đồng đang được sửa chữa, camera gần đó số lượng vốn không nhiều, hiện tại đều đã dừng hoạt động, thậm chí còn bị dỡ bỏ, bọn họ định công viên xây dựng xong sẽ trang bị lại, cho nên bọn họ không cần lãng phí quá nhiều thời gian ở bên kia. Sau khi thương lượng, Đới Húc và Thang Lực quyết định chia ra hành động, Thang Lực đi kiểm tra video giám sát ở những giao lộ giao thông quan trọng, mà Đới Húc cùng ba thực tập sinh trở về Cục Công An, đem các vụ mất tích của thành phố A và những nơi lân cận kiểm tra lại, tận lực thu thập những vụ tương xứng với dáng người, giới tính của nạn nhân, chờ sau khi có phác họa chân dung ra lò sẽ khoanh vùng người có khả năng nhất.

Trở về Cục Công An, Đới Húc giao nhiệm vụ riêng cho từng người. Các phân cục, đồn công an trong thành phố A và những cơ quan chức năng ở các huyện lân cận nhận không ít thư báo án mất tích, tuy trong đó rất có khả năng "thư báo án giả" chiếm hơn phân nửa, nhưng trước mắt cho dù là vụ án nào, chỉ cần nạn nhân là nam, bọn họ đều không thể cảnh giác, thậm chí còn phải tới các thành thị lân cận thu thập tin tức, lượng công việc tương đối khả quan.

Vùi đầu vào công việc khoảng hai tiếng đồng hồ, dạ dày Phương Viên ẩn ẩn đau, ban đầu chỉ nhè nhẹ, không ảnh hưởng tới sức khỏe quá nhiều, vì thế cô đi lấy cho mình ly nước ấm, hi vọng uống nước có thể làm dịu cơn đau. Chỉ là được một lúc, cơn đau dần trở nên mãnh liệt, cô lặng lẽ ôm bụng, nỗ lực di dời sự chú ý của chính mình, không muốn người khác phát hiện.

Trên thế giới này có quá nhiều sự bất bằng, tựa như với một cô gái dáng người thon thả vẫn không ngừng ăn vặt, người khác thấy liền tỏ vẻ hâm mộ: "Hay quá, ăn thế nào cũng không mập!"

Mà với cô gái đầy đặn một ngày chỉ có một bữa cơm duy nhất, người ngoài nhìn thấy vẫn sẽ bĩu môi, khinh miệt nói: "Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, trách sao lại béo như vậy."

Còn nữa, như loại chuyện đau dạ dày này, người ốm sẽ được dặn dò phải chú ý thực phẩm sạch, mà người béo sẽ bị coi là "ăn quá nhiều, ngay cả dạ dày cũng không chịu nổi".

"Phương Viên, dừng công việc hiện tại lại, cùng tôi qua xem tiến độ phát họa chân dung tới đâu rồi."

Phương Viên dùng lực ôm bụng, đúng lúc này bỗng nhiên nghe có người nói chuyện với mình, cô vội ngẩng đầu, thấy Đới Húc trong tay cầm bình nước rời khỏi bàn làm việc, cô lập tức đứng dậy chuẩn bị theo sau.

"Thầy, em cũng muốn đi!" Lâm Phi Ca thậm chí còn nhanh chân hơn Phương Viên, vừa nghe đã chạy tới.

Đới Húc gật đầu: "Được thôi, khi nãy thấy em ở hiện trường vừa nhìn đầu nạn nhân đã nôn tới nghiêng trời nghiêng đất, cho nên mới không kêu em. Nếu hiện tại em đã điều chỉnh tâm tình, vậy cùng đi đi."

"A, thế em không đi đâu! Cảm ơn thầy đã thông cảm!" Lúc này Lâm Phi Ca mới ý thức được vấn đề quan trọng bản thân xem nhẹ, vội vàng thè lưỡi, lại xoay người trở về chỗ ngồi.

Phương Viên theo sau Đới Húc xuống lầu, bỗng nhiên ở chỗ ngoặt của cầu thang, Đới Húc dừng lại, quay đầu nhét bình cách nhiệt vào tay Phương Viện, thuận tiện đưa thêm cho cô hai viên thuốc.

"Uống cái này đi, nghe nói trị đau dạ dày nhanh có hiệu quả, tôi thấy cái tên mắc bệnh Chung Hàn kia hay dùng, được lắm đấy." Một bên anh nói với Phương Viên, một bên giục cô mau uống thuốc.

Dạ dày Phương Viên xác thật đau tới khó chịu, cô bất chấp kinh ngạc tại sao Đới Húc lại phát hiện chuyện mình đau dạ dày, đem hai viên thuốc bỏ vào miệng, sau đó uống nước, cuối cùng mới lên tiếng đáp: "Cảm ơn, nếu đây là của tiền bối Chung Hàn, vậy anh giúp em cảm ơn thầy ấy."

Đới Húc xua tay: "Không cần cảm ơn, thuốc là tôi trộm lấy trong ngăn kéo của cậu ta, cậu ta không biết."

Phương Viên thiếu chút sặc nước lên lỗ mũi, cũng may nhịn xuống kịp mới không thất thố.

Đới Húc ngược lại cảm thấy chính mình chẳng làm ra chuyện lớn gì, anh đút tay vào túi áo lấy ra cái bọc nilon căng phồng, đưa cho Phương Viên: "Em ăn cái này đi."

Phương Viên chần chờ nhận lấy, thấy trong bao nilon chính là cái hamburger nhỏ, cô vội trả về: "Không cần không cần, em không đói, thật sự không đói bụng."

Đới Húc thở dài, chỉ chỉ vào lỗ tai mình: "Từ phi em chọc thủng màng nhĩ của tôi, nếu không tiếng dạ dày kêu la tôi không có khả năng không nghe thấy, em yên tâm, hamburger này vừa mới mua, tuyệt đối còn mới, không phải trộm từ chỗ Chung Hàn, tiểu tử kia chưa bao giờ thích ăn loại đồ như vậy. Thuận tiện tôi cũng phải nhắc nhở em, cuộc sống thực tập sinh của em vừa mới bắt đầu, nếu em còn muốn ở lại Cục Công An, còn muốn ở lại chỗ tôi thì đừng nghĩ tới chuyện làm việc ở bệnh viện, tốt nhất là em gạt bỏ mọi chuyện, duy trì thân thể khỏe mạnh trước. Em ăn đi, tôi tới chỗ cửa đợi em."

Dứt lời, tựa hồ thấy được vẻ ngượng ngùng của Phương Viên, Đới Húc duỗi tay vỗ vai cô, sau đó sải bước rời đi.

Alo alo, có ai đọc không, cho xin cánh tay với nè!! 🙋🙋🙋