Quyển 1 - Chương 18: Bắt đầu thể hiện

"Có ý gì hả? Cái gì gọi là không thể?" Ba của Bào Hồng Quang tức giận hỏi.

"Thi thể chúng tôi phát hiện... Đã không còn hoàn chỉnh, bộ phận ông nói hiện tại đang thiếu, hơn nữa mặt cũng bị hủy dung." Phương Viện ngượng nói ra cái từ "Mông" này, đành phải tận lực hàm súc.

"Vậy các cô định xử lý thế nào? Không nhìn ra mặt, đặc thù trên người cũng không xác nhận được, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy nói con trai tôi xảy ra chuyện, kêu chúng tôi từ xa bay tới, thái độ làm việc của các cô rõ ràng là có vấn đề, cô có biết không? Nếu chúng tôi qua đó, xác nhận người chết là con trai chúng tôi thì không sao, nhưng nếu không có gì, vậy các cô định xử lý thế nào? Các cô sẽ bồi thường tổn thất kinh tế và tinh thần cho chúng tôi sao?" Ba của Bào Hồng Quang vừa nghe lời này liền càng thêm mất hứng, hùng hổ dọa người hỏi lại.

Phương Viên không có kinh nghiệm liên lạc với người nhà người bị hạ, cô không biết đa phần có giống Bào Hồng Quang hay không hay đây là thể loại đặc biệt, không khéo bị bản thân gặp được, cô chỉ biết sự kiên nhẫn mình càng ngày càng mất, đối với cách nói chuyện không lịch sự và thái độ không chịu hợp tác của đối phương, Phương Viên cảm thấy thật muốn phát điên.

"Đối với chúng tôi, mặc kệ người chết là ai, kế tiếp khẳng định phải điều tra rõ ràng, mặc kệ đó là Trương Tam hay Lý Tứ, chúng tôi đều phải tìm ra hung phạm, cho người chết một câu trả lời, nhưng ông bà là ba mẹ của Bào Hồng Quang, chuyện này có cùng ý nghĩa với ông bà sao? Con trai ông bà tới nơi khác làm việc, gần đây không liên lạc với ông bà, ông bà cẩn thận suy nghĩ lại xem, nếu gần đây anh ta có liên lạc, vậy tôi xin lỗi ông, sau cuộc điện thoại này, tôi không gọi lại làm phiền ông bà nữa."

Có lẽ ba của Bào Hồng Quang cũng không ngờ cô gái nói chuyện luôn tỏ thái độ khiêm nhường lời nói lại đột nhiên trở nên sắc bén, ông ta chần chờ, vẫn không cam lòng mà phản bác: "Cho dù gần đây con trai tôi không gọi điện về nhà thì nhất định đại biểu cho việc nó gặp chuyện sao? Con trai tôi đã trưởng thành, mấy ngày không liên lạc cũng không có gì kỳ lạ, chẳng lẽ mỗi ngày cô đều gọi cho ba mẹ cô sao? Nếu chỉ vì việc này mà gọi chúng tôi tới, còn khẳng định con trai chúng tôi xảy ra chuyện, cảnh sát các cô làm việc thật giống đùa giỡn. Một vé máy bay tốn 800.000, bay qua bay lại tốn bao nhiêu tiền hả? Nếu là các cô sai lầm, chúng tôi phải chịu tổn thất rất lớn, tâm trạng còn lo lắng bất an."

"Nếu ông cảm thấy an nguy của con trai mình không bằng hai vé máy bay thì tôi cũng không còn cách." Phương Viên rất muốn tiếp tục duy trì vẻ mặt ôn hòa, như trình độ khó chơi của ba Bào Hồng Quang vượt xa năng lực của cô, ở thời điểm bản thân chưa ý thức được, cô đã lạnh giọng, "Vì trường học nơi Bào Hồng Quang làm việc đã báo án nên trước đó có lẽ học không liên lạc với ông bà, nhưng nếu không phải người nhà không chủ động liên lạc với nhà trường trước, nhà trường sao lại chọn cách báo án để giải quyết vấn đề như vậy? Theo tôi lý giải, không thể liên lạc với đồng nghiệp, đơn vị công tác báo án, hiện tại cảnh sát đã khoanh vùng người bị hại là con trai ông, bình thường nếu là cha mẹ, cho dù tốt bao nhiêu tiền vé máy bay họ cũng hi vọng có thể thông qua kiểm tra DNA để xác nhận thân phận người chết, có thể bài trừ khả năng đó là con trai của mình là chuyện hạnh phúc, nhưng nghe ý của ông, ngược lại là hi vọng bản thân không mất tiền, ông có biết điều này đại diện cho cái gì không? Hơn nữa nếu Bào Hồng Quang thật sự xảy ra chuyện, đây là ông bà lựa chọn trốn tránh, không chịu trực tiếp đối mặt, không chịu phối hợp với chúng tôi, nhưng kết quả có thể thay đổi sao? Ông không phối hợp, hung thủ càng có thời gian trốn chạy né tránh trừng phạt, đây là thái độ phụ trách với Bào Hồng Quang sao?"

"Cô đừng nói như kiểu đã xác định người chết kia là con trai của chúng tôi được không?" Tuy ba của Bào Hồng Quang vẫn còn mạnh miệng, nhưng sau một hồi nghe Phương Viên chất vấn, thái độ rõ ràng đã mềm mỏng rất nhiều, "Chúng tôi cũng không thể chỉ vì mấy câu không rõ ràng của các cô mà chạy tới đúng không?"

Nghe ông ta nói vậy, Phương Viên cũng có chút do dự. Điện thoại mở loa ngoài, Đới Húc ở cạnh vẫn luôn nghe cuộc đối thoại của hai người, ngay thời điểm Phương Viên do dự, anh lặng lẽ đẩy tấm hình phác họa chân dung tới trước mặt cô. Phương Viên vừa nhìn bức tranh, lập tức hiểu ý, liền nói với đầu bên kia: "Như vậy đi, gần chỗ ông có chỗ nào có máy fax không, tới đó mượn máy fax của họ, chúng tôi đem phác họa chân dung gửi cho ông, ông nhìn một cái, nếu cảm thấy có khả năng là Bào Hồng Quang, tôi hi vọng ông bà mau chóng tới.

Biện pháp này khiến ba của Bào Hồng Vân không thể nói ra lời cự tuyệt hay lảng tránh, ông ta đành phải đồng ý, hứa lát nữa tìm được chỗ có thể nhận fax sẽ gọi điện cho họ địa chỉ.

"Không tồi, nói có sách mách có chứng, khí thế cũng không thua người." Chờ Phương Viên dập máy, Đới Húc gật đầu với cô, tựa hồ rất vừa lòng cách xử lý ba Bào Hồng Quang của cô vừa rồi.

Phương Viên có chút xấu hổ, lắc đầu: "Vốn dĩ em muốn kiềm chế lại, kết quả... Vẫn là không giữ được bình tĩnh."

"Có mũi nhọn không phải chuyện sai, chỉ cần em có thực lực, muốn làm gì thì làm cái đó, không cần che lấp." Đới Húc nhìn cô, ánh mắt phức tạp, "Tôi cảm thấy vừa rồi mới là con người vốn có của em."

"Không có không có, vừa rồi em hơi thất thố, ngày thường không phải như vậy." Phương Viên vội vàng giải thích.

Thấy cô như vậy, Đới Húc cũng không tiếp tục, hai tay gác ra sau đầu, thân mình lười biếng tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn dáng vẻ hẳn là đợi ba của Bào Hồng Quang liên hệ với bọn họ. Phương Viên mơ hồ cảm thấy Đới Húc hình như không thích câu trả lời vừa rồi của mình, nhưng vì sao lại không thích? Bọn họ từ lúc quen biết cho tới hiện tại chỉ có vài ngày, trên cơ bản chỉ là tốt hơn người xa lạ một chút mà thôi, anh lại không hiểu cô, có lập trường gì mà cao hứng hay không cao hứng với cô chứ? Phương Viên không thể lý giải, chỉ hi vọng đây là ảo giác, là bản thân suy nghĩ quá nhiều, nhưng cho dù thế nào, Đới Húc này trong ấn tượng của cô không hề tê, hơn nữa Chung Hàn đã chuyển cô tới đây, anh chính là người sẽ hướng dẫn trong suốt quá trình thực tập, cho dù Phương Viên không muốn đi đoán ý ninh nọt nhưng tuyệt đối không muốn đắc tội anh.

Qua mười phút, Lâm Phi Ca trốn ra ngoài vì "người có ba việc gấp" quay lại, thấy Phương Viên ngồi chờ trước điện thoại, Đới Húc nhắm mắt ngồi bên cạnh, cô cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ tay chân nhẹ nhàng tiến tới trước mặt Phương Viên, ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Sao rồi? Giải quyết được chưa?"

"Vẫn chưa, tớ kêu ba của Bào Hồng Quang ra ngoài tìm chỗ có máy fax, tớ sẽ gửi phác họa chân dung cho ông ta, để ông ta nhìn một cái, bằng không ông ta vẫn không cam lòng tới đây." Phương Viên nhìn đồng hồ, "Đã hơn hai mươi phút còn chưa gọi lại, không biết phải chờ bao lâu."

"Theo tớ thấy, uổng công thôi, cứ chờ thế này rồi cũng sẽ không dã tràng, lỡ đâu bên kia giả bộ đồng ý với cậu nhưng trên thực tế không định đi làm thì sao? Chúng ta không phải bị bọn họ chơi một vố hả?" Lâm Phi Ca hoàn toàn không có chút tín nhiệm với ba mẹ Bào Hồng Quang, phỏng chừng là còn tức giận chuyện khi nãy.

"Nếu thật là vậy, tớ cũng không làm gì, nếu bọn họ thật sự làm như vậy, đó không phải là chơi chúng ta, bọn họ căn bản không có trách nhiệm với người thân." Phương Viên thở dài.

Cũng may lần này ba của Bào Hồng Quang không tới độ mất tin cậy này, thời gian trôi thêm mười phút, ông ta cuối cùng cũng gọi điện tới, thì ra gần nơi ông ta sống không có thiết bị nhận hình ảnh, cho nên ông ta lăn lộn một vòng, cuối cùng mới tìm được nhà có máy fax. Phương Viên gửi phác họa chân dung qua, lại thêm một hồi, ba của Bào Hồng Quang lần nữa gọi điện tới, nói ông ta sẽ cùng mẹ của Bào Hồng Quang nhanh chóng bay tới thành phố A.