Chương 1: Tân hôn bị diệt môn

Máu tươi chảy theo hình chữ thập ra bên đường sông.

Hoắc Văn ôm Nhan Như Ngọc ngồi trong bụi cỏ ven sông, người tuần tra cầm kiếm chém cỏ dại lung tung, đang chém thì thấy một bóng người đột nhiên đánh úp từ trong bụi cỏ, một chân đá văng ra cổ tay hắn rồi đoạt đi cây kiếm trong tay hắn.

“Hoắc Văn! Là Hoắc Văn!” Hắn cũng chỉ kịp hô lên một tiếng, máu tươi từ cổ hắn bắn tung tóe ra ngoài.

Hoắc Văn kéo tay Nhan Như Ngọc, dọc theo bụi cỏ chạy về phía trước, chém đứt dây thừng buộc ngựa, đưa Nhan Như Ngọc lên trên lưng ngựa, ngay sau đó hắn nhảy lên, hai người vội cưỡi ngựa đi.

Máu tươi chảy ra từ thân ngựa, chảy đầy đất, đúng là cách đánh dấu tốt nhất.

Tiếng hít thở của Hoắc Văn ở bên tai Nhan Như Ngọc không ngừng thay đổi, hắn nhẹ giọng nói: “Lát nữa, đi theo hướng này đến Tế Dương, ta sẽ để nàng ở ven đường, nàng trốn đi, ở Tế Dương cố nhân nhân nhà ta, nàng đi Sơn Thủy lâu tìm chưởng quầy, hắn sẽ chiếu cố nàng thật tốt.”

Nhan Như Ngọc không có trả lời, chỉ ôm chặt hắn, bộ ngực sữa mềm mại áp vào l*иg ngực cứng rắn của hắn, dùng tay mềm ấm che miệng vết thương trên sống lưng hắn lại.

Đầu nữ nhân tựa ở trên vai hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài bồng bềnh của nàng, nhưng không nhìn thấy sắc mắt của nàng.

Hoắc Văn thở dài một hơi, duỗi tay đi vuốt ve mái tóc của nàng, vỗ bả vai nàng tiếp tục nói: “Là ta có lỗi với nàng.”

Vốn nên là ngày vui nhất trong cuộc đời, lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.

Tân lang mang theo tân nương, hai người như chó nhà có tang bỏ chạy, nếu như không phải gả cho hắn, nàng cũng không có kết cục đến mức lưu lạc như thế.

Không đợi hai người tiếp tục tâm sự, một thanh kiếm từ giữa không trung đâm ra, Hoắc Văn vội vàng ôm lấy Nhan Như Ngọc từ trên ngựa nhảy lên một cành cây gần đó, chủ nhân của thanh kiếm cũng bay khỏi ngựa, phi đến cái cây bọn họ đang ẩn nấp.

Không tốt, là bàn tay quỷ Lý Khuê Tử.

Hoắc Văn lấy kiếm đỡ đòn, trong phút chốc Lý Khuê Tử thay đổi thủ đoạn, chuyển thế thủ thành chưởng, một chưởng đánh bay thanh kiếm tả tơi

Kiếm gãy, lập tức biến thành trăm ngàn lưỡi dao được Hoắc Văn vận khí đánh ra.

Lý Khuê Tử di chuyển tránh né, vào giây cuối, Hắc Văn ôm Nhan Như Ngọc nhảy lấy đà mấy cái, biến mất ở trong rừng cây.

“Đáng chết!” Lý Khuê Tử thật sự không nghĩ tới Hoắc Văn bị trúng độc còn có thể vận khí, tâm kinh Trăng Khuyết quả nhiên danh bất hư truyền.