Chương 1: Gặp gỡ

Minh Duy vừa mới thay bộ đồ làm việc cho câu lạc bộ, khi đột nhiên có một người đẩy cửa vào và gọi cậu ra ngoài tham gia cuộc họp. Cậu gật đầu đồng ý và nhanh chóng trả lời rằng sẽ đến ngay.

Sau khi người đó đóng cửa và rời đi, cậu khóa tủ cá nhân và cất chìa khóa vào túi quần tây đen. Cậu xoa nhẹ tóc mái trước trán trước khi mở cửa ra ngoài một cách không vội vàng.

Khi cậu bước vào phòng họp, mọi người đã sẵn sàng. Trưởng ca vắt chân ngồi ở ghế và không màng đến việc cậu đến trễ.

Minh Duy đứng cuối hàng, cậu cao hơn hầu hết nhân viên phục vụ ở đó và dễ dàng nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt người đứng đầu. Cậu nhận ra sự tươi cười rạng rỡ hiếm thấy trên khuôn mặt người đó và chú ý đến ngón tay của người đó, đã được sơn móng tay với màu sắc mới. Minh Duy nhận ra ý nghĩa ẩn đằng sau và quay đầu nhìn vào tấm gạch đẹp trên tường, bắt đầu lạc trong suy nghĩ.

Dù cậu không tập trung nghe, nhưng cậu đã biết những gì người đứng đầu sắp nói. Tối nay, sẽ có một số khách hàng quan trọng đến và chủ cửa hàng cũng sẽ xuất hiện để đón tiếp. Họ yêu cầu cậu chọn hai người biết nghe lời để đứng ngoài trông coi.

Người mặc áo đen với mặc cổ áo lá sen lộ vai và móng tay sơn màu sặc sỡ nhìn chằm chằm các nhân viên dưới quyền, "Có ai muốn đi không?".Đám nhân viên phục vụ bên dưới náo nhiệt, bàn luận sôi nổi.

Với thân phận của họ, thậm chí việc vào phòng riêng để rót rượu cho khách cũng không đủ tư cách. Tuy nhiên, những nhân viên phục vụ đang đứng ở đây đa số là những chàng trai trẻ đẹp trai. Có những sinh viên đi học ban ngày và làm việc ban đêm, cũng có những người trẻ tuổi từ bỏ việc học và đi làm, và còn có những người như Minh Duy, không rõ lai lịch, mạo danh vào lấp chỗ trống.

Tuy nhiên, vị trí của nhân viên phục vụ vẫn chưa thể sánh ngang với những thiếu gia trong câu lạc bộ. Mặc dù tiêu chí chọn lọc của các thiếu gia khá khắt khe, nhưng cũng có không ít người đã từ vị trí nhân viên phục vụ leo lên, điều này không phải là bí mật trong câu lạc bộ.

Vì vậy, với những nhân viên phục vụ này, họ thiếu đi không phải là ngoại hình hay điều kiện cá nhân mà là cơ hội được gặp gỡ với khách quý. Cơ hội như vậy xuất hiện hàng tuần, nhưng không phải lúc nào cũng có. Chỉ cần hai suất, hàng nghìn người sẽ xô đến, cuối cùng chen chúc đến đầu vỡ máu chảy. Tuy nhiên, những cuộc chiến đó không liên quan nhiều đến Minh Duy, vì vậy cậu luôn có một mối quan hệ luôn coi như là nước giếng không phạm với đồng nghiệp xung quanh. Tuy nhiên, cậu hiểu rõ rằng ngay cả khi luôn lựa chọn tự bảo vệ, luôn sẽ có những lúc không thể tránh khỏi những tác động của cuộc chiến.

Trong cuộc tranh luận giữa những người ở hàng trước, người đứng đầu cuối cùng chọn hai chàng trai. Trong số đó, chàng trai tên là Trình Tiểu Bắc, người đã vào phòng thay đồ nhắc nhở cậu tham gia cuộc họp cách đây nửa giờ.

Cậu và Trình Tiểu Bắc cùng gia nhập cùng một thời điểm, không có xung đột lớn về lợi ích, vì vậy sau cuộc họp, Trình Tiểu Bắc tìm thấy cậu trong đám đông và giật lùi cậu ra ngoài, nói thầm vào tai cậu: "Quản lý đã chỉ định tôi trước mặt mọi người, hôm nay tôi không dám ăn uống lung tung nữa".Mặc dù những lời than phiền vẫn tỏ ra không hài lòng, nhưng trong giọng điệu ấy vẫn ẩn chứa niềm vui không thể che giấu.

"Cậu không đói à?" Minh Duy hỏi.

"Không sao đâu, tớ có thể nhịn," Trình Tiểu Bắc trả lời.

"Trong tủ của tớ có sô-cô-la, cậu muốn ăn không?" Minh Duy cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, hiện tại đúng là giờ ăn.

Cậu thích nhét đồ ăn vặt vào tủ, và Trình Tiểu Bắc biết điều này, thường xuyên xin cậu đồ ăn nhẹ để ăn. Nhưng lần này, Trình Tiểu Bắc lưỡng lự từ chối cậu: "Không cần, cảm ơn, tớ sẽ ăn sau khi tan làm việc."

Làm như không nhìn thấy sự do dự của cậu ta, Minh Duy tiếp tục nói: "Được thôi."

Tuy nhiên, vào buổi tối, Trình Tiểu Bắc gặp vấn đề. Minh Duy được sắp xếp làm việc tại phòng riêng thông thường ở tầng ba, và còn một tầng lên là tầng VIP mà Trình Tiểu Bắc phụ trách vào tối nay. Công việc của cậu ta ở đây nhẹ nhàng hơn và không gặp phải khách khó phục vụ.

Giữa chừng, Minh Duy rời khỏi vị trí làm việc, trốn trong phòng vệ sinh lười biếng, nghe trộm cuộc trò chuyện của đồng nghiệp trong nhà vệ sinh, chỉ từ đó mới biết rằng Trình Tiểu Bắc đã không xuất hiện đúng giờ và quản lý không hài lòng, nên đã tìm người khác thay thế vị trí của cậu ta một cách bất ngờ. Minh Duy lấy điện thoại ra khỏi túi, nhìn một cái, màn hình khóa sạch sẽ, Trình Tiểu Bắc không gửi bất kỳ tin nhắn nào cho cậu.

Đợi sau khi hai người rời đi, Minh Duy từ trong phòng đi ra và gọi điện thoại cho Trình Tiểu Bắc. Điện thoại của cậu ta đang không có ai nghe máy, Minh Duy lưỡng lự giữa việc chỉ quan tâm đến bản thân và chuyện phải can thiệp vào chuyện của người khác.

Cuối cùng, Minh Duy vẫn quyết định đi đến thang máy nhân viên ở tầng ba. Phòng VIP được đặt ở tầng năm và khi cậu đến, cậu gặp Dung Lâm vừa rời khỏi phòng. Minh Duy nhớ rằng trong cuộc họp chiều, không ai gọi tên Dung Lâm. Cậu tiến thẳng đến Dung Lâm và hỏi: " Trình Tiểu Bắc đâu?" Dung Lâm quay đầu khi nghe tiếng và nhấp mắt chậm rãi với cặp mắt trong trẻo, hơi ngạc nhiên: "Tôi cũng không biết, tôi được gọi đến thay thế tạm thời."

Dung Lâm là sinh viên đại học ở khu vực thành phố, bất kể là thân phận hay diện mạo, đều là sạch sẽ nhất nơi này. Minh Duy không biết tại sao một sinh viên đại học sạch sẽ lại đến đây, cậu không quan tâm và không muốn điều tra. Nhưng Minh Duy không thích khi ai đó coi mình là người ngốc.

"Tôi không quan tâm về danh tính của khách hàng bên trong," Minh Duy giải thích với ánh mắt bình thản đối mặt, "Tôi chỉ muốn tìm Trình Tiểu Bắc."

Dung Lâm vẫn nhìn cậu với ánh mắt trong sáng, "Thật sự tôi không biết Trình Tiểu Bắc ở đâu."

Cậu tự nhiên quay đầu nhìn đồng nghiệp đang làm việc cùng mình, "Anh có biết không?"

Nhân viên đó lắc đầu một cách chuyên nghiệp, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, "Không biết."

"Nếu anh không nói, thì tôi sẽ phải tự đoán." Ánh mắt của Minh Duy liếc qua mặt hai người, "Phòng vệ sinh hay phòng công cụ?"

Mắt của Dung Lâm rung lên một chút, nụ cười trên khuôn mặt anh biến mất rất nhanh, và ngay lúc đó, người bên cạnh đã bước tới và đột ngột nắm chặt vai Minh Duy.

"Tôi khuyên cậu đừng can thiệp vào chuyện không liên quan." Dung Lâm nói nhỏ giọng, giọng đi kèm một chút áp lực.

Áp lực đang nắm chặt vai Minh Duy không nhẹ, nhưng trong ánh mắt cậu không thấy dấu hiệu sợ hãi. Cậu vươn tay lên, cố gắng giải thoát. Lúc này, cánh cửa phòng VIP phía sau Dung Lâm mở ra, một người bước ra từ phòng. Minh Duy từ bỏ ý định giơ tay lên và ánh mắt lướt qua người đang ra đi. Đó là một người đàn ông cao lớn, mái tóc đen, mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen phổ thông. Tuy nhiên, không khó để đoán ra rằng chất liệu của áo sơ mi và quần tây có lẽ không rẻ. Vạt áo sơ mi của anh ta bỏ vào quần tây đen, dưới áo sơ mi có thể nhìn thấy phần ngực săn chắc của anh ta, cả hai tay áo được cuốn lại một cách tùy ý, lộ ra các đường cánh tay săn chắc và mạnh mẽ. Hai cúc cổ áo ở phía trước được tháo ra một cách lỏng lẻo, không đeo cà vạt. Anh dừng lại bên cạnh cánh cửa phòng VIP, xoay người với gương mặt điển trai góc cạnh, đôi mắt đen sâu không chút biểu cảm quét qua họ.

Áp lực nắm chặt vai Minh Duy bất ngờ biến mất, nhưng cậu không nhận ra, chỉ tập trung nhìn thẳng vào anh ta. Nhưng người đàn ông không nhìn cậu thêm một cái , bước qua họ và đi ra ngoài. Dung Lâm nhanh chóng đuổi theo, Dung Lâm ở phía sau anh ta còn chưa kịp phanh chân lại, bất thình lình đυ.ng phải bả vai anh ta, lảo đảo muốn ngã xuống đất. ánh mắt của Minh Duy cũng theo dõi suốt chặng đường. Từ xa, cậu nhìn thấy người đàn ông dừng lại, quay người. Trước khi Dung Lâm ngã xuống, cậu thấy người đàn ông vươn ra hai tay, ổn định đỡ lấy vai Dung Lâm.

Khi người đàn ông vươn tay, Minh Duy không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh ta. Nhưng ít nhất khi Dung Lâm trở lại, đôi mắt màu hạnh nhân sáng sạch và đẹp đẽ của cậu ta đã nghiêng lên. Như một chiếc vầng trăng trong suốt. Không giống như của cậu... Minh Duy hạ đầu nhìn vào hình ảnh của chính mình phản chiếu trên màn hình điện thoại. Đôi mắt màu sắc nhạt không đen đen cũng không tròn tròn, đuôi mắt kéo dài và hơi hướng xuống, khi cậu nhăn mày, thậm chí còn trông hơi hung dữ. Minh Duy nhíu mày nhẹ, mặc dù trong lòng rất không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không thể nhịn được để nhiều lần nhìn hai người.

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.