Chương 1: Lời mời gọi video

Mùa đông phương Bắc gió lạnh đến thấu xương, bầu trời u ám, hạt tuyết trắng như lông ngỗng theo gió Bắc gầm rú mà rơi xuống, bay lả tả xuống dưới, ngày hôm sau tỉnh dậy, cả thế giới đều trở nên trắng xóa như được bao phủ bởi một lớp áo màu bạc.

Hoắc Mộ Vân lại rụt rụt vào trong ổ chăn, cô nhắm hai mắt nghe bạn cùng phòng oán giận.

“A, chết mất, thật muốn tiếp tục nằm.”

“Nhưng mà hôm nay còn có một buổi thử vai quan trọng.”

“Ai cũng thế thôi, loại thời tiết quỷ quái như vậy còn muốn chúng ta ra ngoài bôn ba.”

“Thật hâm mộ Tiểu Nhị của chúng ta, ổ chăn đầy ấm áp nha.”

Hoắc Mộ Vân nghe vậy, từ trong chăn lộ ra một đôi mắt to còn buồn ngủ, ngáp một cái, chưa tỉnh ngủ nói, “Hai người các cậu đừng học theo tớ, tớ là điển hình của loại người không có chí lớn.”

Triệu Việt thở dài, “Chúng tớ cũng chẳng có tham vọng gì, ai ngờ ông trời lại cho chúng tớ tài nguyên như vậy.”

Trần Phương Phỉ đúng lúc gật đầu, cô ấy quay đầu nhìn về chỗ Hoắc Mộ Vân nhô lên, lời nói khuyên nhủ thấm thía, “Tiểu Nhị à, cậu nên học tập tinh thần của Đường Diệu Diệu kia.”

Triệu Việt cười nhạt, “Thôi bỏ đi, cậu cho rằng đại ngôn của Đường Diệu Diệu như thế nào mà có? Ai mà chả biết cô ta bồi hết người này đến người kia?”

Trần Phương Phỉ khó hiểu, “Tớ thấy kỳ lắm nhé, Tiểu Nhị, cậu nói xem cậu có nhan sắc có kỹ thuật diễn, vì sao lại không muốn đi đóng phim?”

Cô ấy hỏi tiếp, “Năm trước, thầy hướng dẫn giới thiệu cho cậu một kịch bản bao nhiêu người muốn còn không được, thế mà cậu lại từ chối?”

Triệu Việt tiếp lời, “Nếu lúc ấy cậu mà nhận thì Đường Diệu Diệu bây giờ cũng có là cái gì đâu?”

Đôi mắt Hoắc Mộ Vân hơi nhắm, cô rõ ràng không muốn giải thích nhiều, chỉ có lệ nói, “Tớ lười, lười phải đối phó với các mối quan hệ, cái này thật mệt mỏi đầu óc, còn không bằng nằm trên giường ngủ nhiều thêm một chút nữa.”

Triệu Việt: “Thì đó, cậu không thích đóng phim, tại sao lúc ấy lại muốn thi vào Trung Hí?”

Hoắc Mộ Vân há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói ra.

Trần Phương Phỉ: “Vậy cậu nên nhanh chân tìm một người tốt để gả đi, tớ thấy Khương Dịch đối với cậu khá tốt.”

Triệu Việt: “Anh ta cũng không tệ nha, gần đây không phải đang hợp tác cùng Trang Chu trong một bộ IP kịch cổ trang lớn hay sao?”

Trần Phương Phỉ: “Kỹ thuật diễn của anh ta cũng đáng để thưởng thức, hơn nữa có độ nổi tiếng của Trang Chu, Khương Dịch quả là tiền đồ vô lượng.”

Nghe được cái tên Trang Chu quen thuộc, Hoắc Mộ Vân bớt đi chút buồn ngủ, có chút bất đắc dĩ nói, “Có phải các cậu sinh ra ảo giác rồi không? Từ sau hai lần tớ từ chối kịch bản đó, đã bao lâu rồi Khương Dịch không xum xoe với tớ?”

Hai cô bạn cùng phòng trầm mặc một lát, gật gật đầu.

Hoắc Mộ Vân lại nói, “Chắc là anh ta cảm thấy tớ không có giá trị gì với anh ta rồi.”

Trước kia đối xử tốt với cô vì bên cạnh cô có nhiều tài nguyên tốt, nhưng từ lúc cô kiên quyết cự tuyệt kia, Khương Dịch rõ ràng không thế nữa.

Cô cũng không có cảm giác gì, chỉ là cảm thán sao một người có thể có được thế lực như thế?!

“Anh ta đã có thể tính toán sai lầm như vậy thì thế nào Tiểu Nhị của chúng ta cũng sẽ là người có sức ảnh hưởng trong thành phố cho xem.”

Hoắc Mộ Vân dở khóc dở cười, cô cũng không chủ động nói tiếp đề tài cô sẽ nổi tiếng như thế nào.

Cô nhìn thời gian, bất đắc dĩ nói, “8 giờ 45 phút, còn không đi thì các cậu sẽ không kịp đâu.”

Hai người hoảng sợ, nháy mắt chạy khỏi ký túc xá.

Bên tai vừa mới yên lặng trong chốc lát, ngay lúc cô còn muốn tiếp tục đi ngủ, điện thoại bỗng nhiên nhận được một tin nhắn trên WeChat.

Hoắc Mộ Vân híp mắt nhìn thoáng qua, ba phần buồn ngủ còn sót lại tức khắc đều tan thành mây khói.

Trang Chu: [Bận không? Anh vừa đến Bắc Kinh hôm nay.]

Ảnh đại diện của anh vẫn là hình con thỏ lưu manh đó. Hoắc Mộ Vân nhớ rõ trước kia cô ghét bỏ ảnh đen trắng của anh rất không may mắn, vì thế tiện tay gửi vài bức ảnh đáng yêu, không nghĩ rằng anh lập tức thay, đã vậy lại còn dùng tới tận bây giờ.

Ngón tay Hoắc Mộ Vân tạm dừng một chút, suy nghĩ đã bay xa.

Sau một lúc lâu, cô mới hoàn hồn.

Nhìn chằm chằm vào tin nhắn này hai lần, ngay lúc cô còn chưa kịp trả lời, khung đối thoại lại hiện ra dòng chữ ‘đối phương đang soạn tin’.

Rất nhanh, trên màn hình lại hiên ra một tin nhắn, [Có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa cơm.]

Hoắc Mộ Vân kinh ngạc hỏi, [Anh đến Bắc Kinh rồi? Đến làm gì vậy?]

Trang Chu lại gửi một đoạn voice đến, chỉ còn một mình cô ở trong ký túc xá nên cũng yên tâm mà mạnh dạn mở loa ngoài.

[Có bộ phim lấy cảnh ở Trung Hí, đi qua khảo sát cảnh quay.]

Giọng nói ấy xuyên qua sóng điện từ, thanh âm đầy từ tính, một trận tê tê dại dại lọt vào tai.

Hoắc Mộ Vân rũ mắt, trả lời một tiếng “A”.

Đã bao lâu không nghe được giọng nói của anh? Cô nghĩ nghĩ, hình như từ lần nghỉ hè đó, về sau cô không được nghe lại giọng anh.

Tình tính thời gian, cũng đã năm tháng.

Tuy rằng thường ngày hai người trò chuyện trên WeChat cũng không ít lần, nhưng đều chỉ giới hạn ở việc nhắn tin hỏi một chút tình hình gần đây, rất ít thấy anh gửi giọng nói.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Trang Chu lại gửi một tin nhắn, [Em còn chưa trả lời anh, có thời gian hay không?]

Tâm tình Hoắc Mộ Vân hiếm khi nổi lên chút hứng thú, [Anh cảm thấy được không?]

Trang Chu: [Anh thấy dù cho em không có thời gian cũng sẽ phải tìm cách sắp xếp thời gian.]

Hoắc Mộ Vân cười cười, [Khi nào thì mặt anh lớn như vậy? Làm sao anh biết em nhất định sẽ nguyện ý đi ăn cơm cùng anh?]

Trang Chu: [Mặt anh lớn hay không anh không biết, nhưng anh nghĩ, Đường Quả Thái Thái kêu anh mang truyện tranh đến, đảm bảo em không thể từ chối được.]

Đôi mắt Hoắc Mộ Vân trong nháy mắt sáng lên, [Truyện tranh? Là bộ truyện tranh nào?]

Trang Chu: [Là bộ truyện mới, phải đặt trước [1], còn có chữ ký đặc biệt của Đường Quả Thái Thái.]

[1] Kiểu như pre-order đấy ạ.

Sau đó, anh lại chụp một bức ảnh truyện tranh gửi tới.

Trang Chu vừa mới gửi xong, bên dưới liền xuất hiện một tin nhắn, [Có! Có thời gian! Lúc nào cũng có!]

Trên mặt anh nhiễm ý cười, đáy mắt trong trẻo, nhẹ nhàng cong khóe môi, trả lời: [Được, anh đi xem lịch trình phía bên trợ lý, đến lúc đó nói với em.]

Hoắc Mộ Vân nhẹ chạm trên màn hình, sau đó rời khỏi khung chat. Nghĩ nghĩ, cô nhíu mày rối rắm mở lại khung chat, chầm chậm gõ hai chữ rồi lại xóa bỏ, do dự một lát, cuối cùng vẫn thoát ra.

Trang Chu nhìn màn hình khung chat hiện dòng chữ ‘Đối phương đang soạn tin’, mấy chữ đó cứ xuất hiện rồi biến mất, dần dần biến mất rồi lại xuất hiện, cuối cùng lại hoàn toàn biến mất.

Anh rũ mắt, yên lặng đợi một lát.

Hoắc Mộ Vân hơi phồng má, biểu tình rối rắm, cầm điện thoại nhu suy tư điều gì đó.

Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác rung rung, cô kinh ngạc một chút, rất nhanh đã hoàn hồn.

Trang Chu gửi đến lời mời gọi video làm cô ngẩn người, giây tiếp theo, cô theo bản năng tắt máy.

Trang Chu: [???]

Cái gì, còn treo máy anh?!

Hoắc Mộ Vân: [Vẫn còn chưa rời giường.]

Trang Chu: [? Em mau nhìn thời gian. Bây giờ đã chín giờ rồi, buổi tối không muốn ngủ sao?]

Hoắc Mộ Vân: [Em định ngủ nguyên một ngày, anh có ý kiến gì sao?]

Trang Chu: […]

Anh còn có thể có ý kiến gì đây.

Hoắc Mộ Vân dùng ngón trỏ chọc lung tung trên ảnh đại diện WeChat của Trang Chu, thì thầm nói, “Em ngủ cũng quản, nghĩ mình là ai chứ?!”

Chọc loạn một chút, ngón tay tinh tế của cô không cẩn thận chạm vào ảnh đại diện của Trang Chu bên cạnh cái ‘đã từ chối’, ngay lập tức trên màn hình liền hiện lên lời mời gọi video.

Trong lúc cô còn đang sững sờ, đối phương đã nhận điện thoại.

Hoắc Mộ Vân cứng đờ, sau đó nhanh chóng giữ chặt điện thoại đi về phía giường.

Bên trong di động truyền đến âm thanh quen thuộc, mang theo sự trêu tức, “Tại sao lại không thấy em nhỉ?”

Hoắc Mộ Vân: “…”

Có thể lại cúp máy nữa không? Liệu như thế có phải chính mình rất nhỏ nhen?

“Anh đợi chút.” Cô vừa nói vừa từ trên giường ngồi dậy, đi ra khỏi giường, cơn lạnh lập tức ập đến, cô không thể để ý đến nó nữa, nhanh chóng bay đi sửa sang lại quần áo, chỉnh chỉnh tóc.

Cúi đầu nhìn xuống áo ngủ bọt biển SpongeBob cục cưng của mình, sau đó lại không chút do dự túm cái chăn chùm lên người.

Cô cầm lấy di động ném lên trên gối rồi đứng lên, màn hình video thay đổi, sau đó hiện ra một khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn.

Hoắc Mộ Vân nhìn chằm chằm người đàn ông trong màn hình, chớp chớp mắt.

Cô buộc chặt cái chăn trên người, dứt khoát kéo đến dưới cổ, bọc vô cùng chặt chẽ kín đáo.

Bộ dáng lạnh cóng run cầm cập của cô làm Trang Chu bật cười, “Lạnh như vậy sao?”

“Lạnh nha.” Hoắc Mộ Vân còn rùng mình tượng trưng một cái, “Em sợ nhất ngày mùa đông, Bắc Kinh còn có sương mù, em cũng không muốn đi đâu.”

Nói xong, cô phát hiện biểu tình của người đàn ông qua màn hình điện thoại có chút ‘một lời khó nói’, bộ dáng muốn nói lại thôi làm cho Hoắc Mộ Vân có chút không đoán ra suy nghĩ của anh.

“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Cô hoang mang.

Trang Chu há miệng thở dốc, ánh mắt không được tự nhiên lắm, ho nhẹ một tiếng, giọng nói khàn khàn vang lên: “Quay đầu lại, nhìn trên ngăn tủ của em treo cái gì?”

Hoắc Mộ Vân vô cùng sững sờ quay đầu lại, ánh mắt thoáng nhìn qua thứ trên cái mắc treo quần áo trong tủ – áo ngực, cả người đều thấy không khỏe.

Đại não cô ‘ong’ một tiếng, nháy mắt trống rỗng.

Con ngươi Trang Chu thâm trầm, nhìn cô gái mặc đồ ngủ gấu di chuyển nhanh như chớp cất bộ nội y kia đi, sau đó lại một lần nữa bay nhanh đến phủ thêm chăn, đôi mắt to hoảng sợ lại lộ vẻ xấu hổ.

Trong lòng anh nhẹ nhàng cảm thán.

Suýt chút nữa thì quên, cô gái nhỏ đã không phải là đứa trẻ ngây thơ chưa trưởng thành nữa, cô đã sớm trưởng thành rồi.

Hai má Hoắc Mộ Vân nóng rực, ánh mắt né tránh, “Ánh mắt anh nhìn loạn đi đâu đó?”

Trang Chu bật cười, “Rõ ràng là em ném đồ vật lung tung.”

Vì vậy liền không nghiêng không lệch mà lọt vào màn hình, anh không muốn nhìn thấy cũng khó.

Hoắc Mộ Vân nghẹn lời, im lặng không lên tiếng, phản bác, “Vậy anh không thể làm như không thấy được sao?”

Lại còn cố tình nhắc nhở cô, không xấu hổ hả? Quá xấu hổ luôn ấy chứ.

“Nhìn thấy là nhìn thấy, làm sao lại vờ như không thấy được?”

“Anh không nói thì không phải xong rồi hả?”

“Được được, lần sau mà thấy thì anh cũng sẽ không nói với em đâu.”

Hoắc Mộ Vân: “….”

Hai người bọn cô đang nói chuyện gì vậy chứ? Có chút….

“Ây, bây giờ anh không vội hả?” Hoắc Mộ Vân nhanh chóng dời đề tài này.

Đôi chân dài của Trang Chu gác lên trên chiếc ghế nhỏ, dáng vẻ nhàn nhã, “Hôm nay không có việc.”

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói của trợ lý Trình Bân, “Tôi có thể nói thật không? Rõ ràng buổi tối vẫn còn phải ăn cơm cùng đoàn phim.”

Hoắc Mộ Vân không nhịn được mà hỏi: “Là đoàn phim《 Phượng Cửu Thiên 》sao?”

“Đúng vậy!” Trình Bân lại gần, “Hoắc tiểu thư, cô có cảm thấy Trang ca của chúng ta trên màn ảnh rất man không?”

Tuy rằng lúc đó Hoắc Mộ Vân và Trình Bân cũng không xa lạ, nhưng quan hệ của hai người cũng không quen thuộc đến mức có thể trêu chọc nhau như này, hơn nữa còn là về vấn đề đàn ông này.

Cô cười ngượng hai tiếng, ý đồ bỏ qua chủ đề này.

Trình Bân còn muốn dịch đến bên người Trang Chu một chút, đôi mắt cậu còn chưa nhìn thấy cô gái trong video, bỗng nhiên bị một bàn tay lớn của Trang Chu che trên mặt mình.

Anh đẩy đẩy mặt Trình Bân, lời nói không hề lưu tình, “Cậu cũng đừng nhìn, không tiện.”

Trình Bân: “???”

Cậu hoang mang nhìn về phía Trang Chu, trên mặt sáng ngời một vấn đề: Chẳng lẽ anh thì tiện hả?

Hoắc Mộ Vân hơi lúng túng, cúi đầu nhìn bộ dáng của chính mình, hai rặng mây đỏ liền hiện lên trên hai má cô.

Cô nhấp môi, lời muốn tắt điện thoại còn chưa kịp nói ra thì chợt nghe Trình Bân nói: “Được được, hai người nói chuyện đi.”

Không bao lâu sau, cô nghe được tiếng đóng cửa.

Hoắc Mộ Vân suy sụp, trợ lý Trình cứ đi như vậy?

Ở trong ấn tượng của cô, dường như cho tới bây giờ Trình Bân không chưa từng quá can thiệp vào chuyện của cô và Trang Chu, không giống những trợ lý và người đại diện khác, sợ nghệ sĩ của mình bị paparazzi tung ra tin nóng bất lợi nào đó.

Nghĩ lại nghĩ, với tần suất thường xuyên cùng sao nữ lên hot search của Trang Chu, quả thật không có gì đáng ngạc nhiên.

Đôi mắt đen nhánh của cô xoay chuyển, cuối cùng dừng ở trên gương mặt người đàn ông trong màn hình video.

Trang Chu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, trong mắt chứa ý cười, “Đầu nhỏ lại đang nghĩ cái gì?”

“Em không có.” Hoắc Mộ Vân một mực phủ nhận.

“Mỗi lần em suy nghĩ chuyện gì hoặc là bắt đầu nổi lên ý đồ xấu, ánh mắt luôn chuyển động không ngừng.”

Hoắc Mộ Vân ngẩn người, có chút kinh ngạc, “Em có sao?”

Trang Chu gật gật đầu, không nhanh không chậm nói, “Đúng vậy.”

“Được rồi…” Hoắc Mộ Vân cắn cắn môi, cân nhắc một lát rồi nhẹ giọng hỏi, “Có phải ở đoàn phim anh tiếp xúc với Khương Dịch rất nhiều không?”

Trang Chu dừng một chút, nhíu mày, “Khương Dịch?”

“Ừ”

“Sao thế? Em quen sao?” Còn không chờ cô trả lời Trang Chu đã trầm giọng nói, “Đừng thân cận quá với anh ta, anh ta cũng không phải loại người tốt gì đâu.”

Hoắc Mộ Vân: “???”

Hết chương 1.