Quyển 1 - Chương 1: Bị nhìn bướm khi đang đái bậy, được thầy giáo trẻ dạy cách đứng tiểu. Thầy hung dữ bị làm nhục khóc huhu

Trường cấp hai số 6 là một ngôi trường làng xập xệ cách xa thị trấn, giáo viên ở đây ngoài vài người lớn tuổi ra thì cũng chỉ còn mấy người đã hưu. Trẻ nhất là Mặc Chước thì cũng đã dạy học được hơn 10 năm. Ấy vậy mà thần kì thay, tuần trước trường vừa đưa một người trẻ tuổi từ thành phố đến công tác.

Mặc Chước không ngờ sẽ lại có giáo viên trẻ đến trường làng dạy học, với tư cách là người gần tuổi, anh được giao nhiệm vụ chiếu cố người mới. Mặc dù nói vậy nhưng thầy giáo trẻ và anh cũng cách nhau tới tận một giáp, có nhiều thứ cả anh và Hoài Lãng mâu thuẫn, nhất là khi Mặc Chước mang sẵn trong người tính cách cứng nhắc nghiêm khắc, còn người còn lại là kẻ thức thời.

Thầy giáo cứng rắn thật sự không nhịn nổi cái tính tự tiện của hậu bối, hai người cãi nhau là chuyện thường hay xảy ra. Tuy vậy, nếu bây giờ cho Mặc Chước chọn lại, ắt hẳn anh ta sẽ hối hận vì gây sự với tên ngông cuồng đó rồi nhận được kết cuộc như bây giờ

Đó là câu chuyện của một vài ngày trưBị nhìn bướm khi đang đái bậy, được thầy giáo trẻ dạy cách đứng tiểu. Thầy hung dữ bị làm nhục khóc huhuớc...

___________________

Mặc Chước đeo mắt kính ngồi ở cái bàn làm việc cũ kĩ, trên bàn là các chồng giáo án viết tay lộn xộn, chữ viết trên đấy cũng nguệch ngoạc không ra hình thù. Đây là mớ giáo án anh giao cho tên thầy giáo trẻ mới đến viết, không ngờ rằng người này trông sáng sủa thế mà lại làm ra mấy thứ người khác không tin được như vậy.

Hoài Lãng một thân sơ vin đứng bên cạnh thì vã mồ hôi hột, chẳng qua là hắn vừa đem mớ tài liệu dạy học đi bắt học sinh của mình chép thay, không may học sinh của hắn lại không có năng khiếu về ngôn ngữ, chữ viết ra chữ nào chữ nấy lộn xộn như cua bò. Hắn lén nhìn khuông mặt đen thui của người tiền bối, trong lòng thầm niệm chú đại bi cầu cho qua khổ hạnh.

Mặc Chước phát điên, khớp ngón tay run lên thấy rõ, gương mặt anh ta cũng hồng lên sắp phát hoả. Thầy Mặc ném cả xấp giấy lộn kia vào mặt "tên gây rối" bên cạnh, đôi môi mỏng xinh đẹp bắt đầu mấp mấy mấy lời chửi rủa.

"Cậu làm ra cái của nợ gì đây?"

Mặc dù Mặc Chước chẳng nói lời nào thô tục nhưng vẫn khiến Hoài Lãng lạnh sống lưng. Hắn im lặng vài giây rồi lại giở cái bộ mặt vô lại mà cười nhe răng. Ở trường này từ lớn tới nhỏ ai cũng e dè trước thầy Mặc, vậy mà người trẻ tuổi này lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi.

"Hì... cái này nhiều quá tôi viết mãi không xong... tôi thấy anh vẫn nhìn ra chữ mà, đâu có đến nỗi nào" - Hoài Lãng vừa nhặt mớ giáo án lên vừa ba hoa giải thích, cái kiểu lươn lẹo thuyết phục này là nghề của hắn khi còn ở thành phố. Hắn thậm chí còn hơi coi thường mấy người nhà quê ở đây ra vẻ, thứ này chẳng phải chỉ cần chạy đi in là xong sao? Lại còn bắt hắn chép?

Mặc Chước thật nhịn không nổi cơn giận, nghe tên vô lại kia xàm ngôn lại càng nóng hơn. Anh nhìn tấm lưng vạm vỡ của người đang cúi xuống, hơi nheo mắt lại, cứ thế không thương tiếc giẫm đôi giày da lịch thiệp của mình lên bàn tay gân guốc đang chống dưới đất kia.

"Đau! Anh điên rồi hả?"

"Tôi thấy cậu nên bị đánh cho tỉnh! Còn không cút đi làm lại?!"

"Anh!"

Mặc Chước mặc kệ tên điên Hoài Lãng, xoay người quay lại tiếp tục làm việc. Từ ngày Hoài Lãng về đây, chuyện cãi vả của cả hai xảy ra như cơm bữa, có lúc lại còn dữ dội hơn thế này nhiều, thế nhưng nhìn chung thì chỉ có Mặc Chước động tay với thầy trẻ, Hoài Lãng ngược lại dù có hơi vô trách nhiệm nhưng chưa từng sử dụng bạo lực.

Thật ra đây cũng là vì Hoài Lãng có chút nhìn mặt mà bắt hình dong, mặc dù có như chó với mèo thì Hoài Lãng vẫn không nỡ ra tay với người đẹp như vậy. Mặc Chước lớn hơn hắn 12 tuổi, khoảng gần 40 mà trông rất trẻ, vóc người tương đối gầy nhưng chỗ cần thì vẫn có thịt. Da trắng nõn, gương mặt thanh tú cho dù lúc nào cũng nhăn nhó, nhất là cặp chân dài miên man cùng gò mông múp và bắp đùi nhiều thịt kia lúc nào cũng khiến hắn nuốt nước miếng ừng ực.

Đẹp thì đẹp thật mà dữ quá...

.

.

.

Hoài Lãng trút một hơi thở dài, xác định đã bị bơ toàn tập thì lúi cúi dọn dẹp, dọn xong liền ngoan ngoãn ngồi vào ghế tranh thủ chép giáo án trước khi đến tiết.

_________________

Sự việc buổi sáng nay khiến Mặc Chước đau đầu cực kì, không nghĩ được rằng một người lớn lại có thể vô trách nhiệm cỡ đó. Mãi đến tận hết tiết cuối anh mới đỡ hơn chút. Buổi trưa chỉ có vài lớp trái buổi ở lại nên yên ắng hẳn, rảnh rỗi một lát, rốt cuộc Mặc Chước cũng đã bắt đầu để ý thấy bướm mình tưng tức.

Thầy Mặc vốn là người song tính có cả cu lẫn l*и, vì một số lý do mà giờ đây anh chỉ đái được bằng bướm - điều đồng nghĩa với việc anh ta không thể nào sử dụng nhà vệ sinh chung của trường được. Mấy năm đầu ở đây Mặc Chước còn e dè nhịn tiểu đến tận buổi chiều tan học, sau thấy làm thế quá hại thận nên cũng đành thực hiện vài việc đồϊ ҍạϊ . Mặc Chước nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang ở trong phòng nghỉ. Bàn tay thon dài của anh lúc này đã len vào giữa hai chân níu vào vùиɠ ҡíи, thầy Mặc nghiêm khắc là vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật lại thò tay bụm l*и, sau đó còn cà l*и vào đáy qυầи ɭóŧ cho bớt mắc đái.

Mặc Chước biết việc mình làm là biếи ŧɦái, tuy nhiên anh nào có thể chống lại nhu cầu sinh lý của bản thân. Nín đái không nổi, thế là thầy Mặc ưu tú quyết định làm cái việc mà mình vẫn làm thường ngày, lẻn ra phía sau trường và giải quyết những thứ nên được giải quyết.

Cơn mắc đái trỗi dậy nhanh chóng như một cấp số nhân, thầy Mặc cố tìm đường vắng để vừa đi vừa bụm l*и ngăn vỡ đê. Ấy vậy mà khi chạy ra được bờ ruộng phía sau trường học Mặc Chước vẫn không nín nổi banh l*и đái tại chỗ, quần thì chỉ mới tụt phân nửa, cả thân người thì còn nửa đứng nửa ngồi xổm. Mặc Chước sợ dây ra bẩn đồ nên lập tức nhanh tay lột hết quần ra để lộ cả thân dưới trần như nhộng. Lúc này l*и anh đã phun nước khai ướt cả đùi trong, hai mép l*и hồng hào phòi ra đang bị nước trong người đánh qua đánh lại rung rinh như chuông gió. Cảm giác đái sau khi nín thật lâu sướиɠ đến mụ mị, Mặc Chước thậm chí còn vừa đứng banh háng đái vừa chảy nước miếng vì phê.

"Ưʍ... á..."

Mặc Chước cứ vậy vừa rên vừa đái, tiếng nướ© đáı xè xè chảy ra từ l*и hoà trộn với âm thanh thở dốc dâʍ ɖu͙© là người nghe phải ngượng đỏ mặt. Nướ© đáı khai ngấy không ngừng tưới lên đôi chân dài của thầy giáo nghiêm nghị, có xu hướng muốn len lỏi vào trong giày của anh, thế mà Mặc Chước đang đái sướиɠ nên không quan tâm là mấy. Anh chỉ toàn tâm toàn ý banh l*и ra đái mạnh như thác nước, bằng tư thế da^ʍ tục ngượng ngùng.

"Tách"

Đang đái sướиɠ thì một tiếng động kì lạ như đánh thức hết tri giác của Mặc Chước, đó là tiếng chụp hình của điện thoại thông minh, mà ở cái nơi này ngoài anh và tên giáo viên trẻ ra thì chẳng ai dùng cái loại đó. Mặc Chước không biết chuyện gì đang xảy ra, sợ hãi cố thít l*и ngăn nướ© đáı phọt tứ tung, đái thêm được 2 giây, Mặc Chước liền sợ đến độ dắt đái đái không ra được nữa.

"Ai?" - Mặc Chước hung dữ lên tiếng, bởi vì nướ© đáı vẫn còn đọng ở mu nên anh ta vô thức vẫn banh háng, do thói quen đái bậy nên thầy Mặc còn lắc hông nhún nhún cho ráo l*и. Đến khi ý thức lại Mặc Chước đã đỏ như một quả cà chua chín.

"B-biếи ŧɦái... đừng nghĩ tôi không biết cậu ở đó, đồ khốn..."

Hoài Lãng lúc này không thể núp thêm được nữa, vốn dĩ là hắn tình cờ đi ngang qua đây, vô tình thế nào mà thấy được hết từ đầu tới cuối khoảng khắc xấu hổ của người tiền bối đáng ghét. Tuy khoảng cách hơi xa nhưng hắn vẫn phát hiện ra hình như thầy Mặc đang đái bằng một bộ phận huyền bí không giống của hắn. Hoài Lãng cương rồi, vì nhìn tiền bối mất khống chế đái bậy xè xè...

Hắn vốn không định làm phiền thầy Mặc, chỉ muốn chụp một tấm hình dâʍ đãиɠ về tuốt súng, thế mà cái điện thoại báo chủ lại phát giác hắn như một tên da^ʍ tặc thế kia. Hoài Lãng sợ hãi lấm lét đi ra, với tính cách của Mặc Chước chắc là hắn lại sắp bị ăn đập một trận. Ngược lại bên phía Mặc Chước thấy bị thầy trẻ lại gần bắt đầu cuống quýt tìm khăn lau nướ© đáı ở bướm và ở đùi rồi dùng tạm cái quần tây che đi phía trước phần háng hồng nộm.

"Cậu! Mau x-xoá! Đồϊ ҍạϊ tới mức muốn nhìn trộm tôi! Cậu..." - Hình như Mặc Chước vừa quên rằng mình đang che giấu thân phận song tính, hai chân cũng vô thức khép lại bảo vệ lỗ l*и hồng hào e thẹn. Mặc Chước hoảng loạn húng hắng ho, cái tình thế ở truồng nói chuyện như vậy khiến anh ta không thể nào bình tĩnh, gió lạnh cũng không ngừng tát vào l*и làm anh thấy trời đất như quay cuồng.

Trần đời chắc chả có ai như Mặc Chước, có thể vừa đái bậy vừa la làng, lại còn hung dữ như muốn cắn người khác. Khiến Hoài Lãng đến gần càng nhịn không được chảy nước bọt, muốn chạm vào chỗ thịt ngọt múp căng mẩy phía sau của thầy Mặc.

"K-không ngờ người như cậu mà lại bỉ ổi như vậy, đồ biếи ŧɦái! Mẹ nó tôi tưởng cậu chỉ vô trách nhiệm thôi, không ngờ- không ngờ-"

Chưa kịp nói hết câu thầy Mặc đã bị bàn tay của cậu hậu bối bịt mồm, Hoài Lãng đang phát điên, không phải vì giận mà là vì nứиɠ, hơi thở hắn nặng nhọc phì phò, ánh mắt cũng bắt đầu mê man không có tiêu cự. Hoài Lãng thú thật là từ lần đầu nhìn thấy Mặc Chước hắn đã muốn đè người ta ra sờ mó, song thầy Mặc lại là cái bánh ngọt đầy gai, nói với hắn quá 3 câu là cãi lộn. Giờ thì thật hay, bắt được một cảnh đẹp như vậy, không tận dụng cơ hội này mà làm tí chuyện thì Hoài Lãng cũng tự nhận mình ngu.

Bàn tay gân guốc to lớn của hắn bắt đầu mò xuống vùng nhạy cảm của tiền bối, tay còn lại thì khoá thân trên anh ta lại. Vừa sờ xuống hắn đã bắt được ngay thứ hắn muốn sờ nhất - cái l*и hồng trơn nhẵn xinh đẹp của thầy Mặc. Tách hai múi môi l*и ra, hắn cứ vuốt dọc một đường cho hết cái khe da^ʍ đó, kéo từ hộŧ ɭε xuống tận c̠úc̠ Ꮒσα rồi vòng ngược lại. Mặc Chước sợ đến run rẫy, sống hơn ba mươi mấy năm ngay thẳng đây là lần đầu tiên anh gặp sở khanh biếи ŧɦái hϊếp người ngay giữa ban ngày ban mặt, sợ đến độ cái miệng hung hãn thường ngày của anh giờ cũng nín thin ú ớ không nói nên lời.

"Cậu... mau dừng... cậu không biết mình đang làm gì đâu... ư-hức... đừng hϊếp da^ʍ tôi mà..."

Mặc Chước không lên tiếng thì thôi, nói mấy câu càng làm tên da^ʍ tặc kia nứиɠ hơn, anh ta cảm nhận được rõ cục thịt háng của Hoài Lãng đang sưng to áp sát vào mông mình. Cả người thì bị khống chế, l*и thì bị sàm sở, đã vậy lại còn sắp buồn đái trở lại...

Đang không biết nên chạy trốn thế nào trước cái tên to xác dê xồm này thì Mặc Chước đã bị hắn liếʍ liếʍ, lỗ tai nhạy cảm cũng bị liếʍ ướt nhẹp. Bàn tay hắn kẹp trong háng anh, hết lòng hết dạ sờ nắn kí©h thí©ɧ le đĩ. Mặc Chước gồng người vì sướиɠ, cũng vì bị sờ le khiến anh quá mắc đái.

"Hừ hừ, thầy Mặc da^ʍ quá... chảy nước l*и ướt hết tay tôi rồi. Thầy có sở thích phô da^ʍ sao? Nhà vệ sinh không đi lại ra đây đái bậy để bị hϊếp?"

"Hay là... thầy đứng đái không được?"- Vừa nói Hoài Lãng vừa đẩy hông cho Mặc Chước phải ưỡn l*и ra, hai ngón tay tách hai bên mép l*и múp rụp của anh, phô bày thịt bướm đỏ au ướŧ áŧ. Cả lỗ tiểu cũng bị banh ra ép tiếp xúc với không khí.

Mặc Chước thút thít, lúc nãy anh chỉ mới đái được một chút, bây giờ hết bị sờ lại bị banh l*и làm anh càng mắc đái hơn. Thầy Mặc không ngừng uốn éo thân thể, thái dương đổ mồ hôi to như hạt đậu, háng thì run rẫy vì bị kí©h thí©ɧ quá độ.

"Sao im vậy, thầy không mắng tôi nữa sao? Nếu thầy to tiếng quá thu hút người khác đến, tôi liền cho người ta xem l*и thầy nhé?" - Hoài Lãng tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não thế nào mà cứ nói mây câu da^ʍ như trong phim sεメ, vốn dĩ việc hϊếp da^ʍ đồng nghiệp trong trường học đã là điều cấm kị, vậy mà hắn còn dám uy hϊếp người khác. Hoài Lãng liếʍ môi, nhìn cái đầu người đang nức nở lắc lắc, vùi cả cái trán vào ngực áo mình năng nỉ xin xỏ.

"Đừng... tôi không mắng cậu nữa... đừng đùa nữa mà... ư hức... cho tôi mặc quần vào đi... đ-đừng banh nó ra nữa..."

"Không được đâu, thầy làm ©ôи ŧɧịt̠ tôi nứиɠ sắp bể rồi." - vừa nói Hoài Lãng vừa tát vào cái l*и múp của tiền bối, vừa suy nghĩ không biết ở nơi hoang vu này có ai phá trinh bướm anh ta chưa, người ba mươi mấy rồi mà chưa từng làm thì chắc là cũng không có khả năng.

Mặc Chước bị tát l*и giật nảy, cảm giác bây giờ của anh ta là sự hoà trộn của tất thảy, vừa đau, vừa sướиɠ, vừa mắc đái lại vừa xấu hổ. Còn vừa sợ hãi vì thân phận mình giấy suốt 10 năm nay sẽ bị bại lộ. Thầy Mặc giãy dụa muốn chạy trốn, khổ nổi quấy cỡ nào cũng không thoát được...

"Ư... tôi... tôi sắp tiểu ra mất... cậu đừng giỡn nữa... ư hức..."

Hoài Lãng nghe Mặc Chước đòi đi đái, máu dê trong người lại sôi sục càng thêm nóng. Lúc nãy hắn nhìn từ xa đã thấy da^ʍ, không biết nhìn trực tiếp nướ© đáı chảy ra từ l*и xinh của anh ta còn nứиɠ tới mức nào. Hắn buông cái l*и nãy giờ bị dựng ngược lên của thầy Mặc ra, tay mò lên chỗ vυ" vẫn còn nằm yên vị trong áo sơ mi trắng. Thầy Mặc vậy mà chỉ có l*и không có vυ", nhưng mà không sao hắn vẫn rất thích.

"Ư... cậu có nghe tôi nói không vậy... ư hức... tôi tiểu ra mất... đừng bóρ ѵú tôi mà..."

Mò mẫm một lúc rốt cuộc Hoài Lãng cũng đã tìm ra được trò vui để trêu người đẹp, hắn bị cấm bóρ ѵú thì mò lại xuống bên dưới l*и da^ʍ, lần này là dùng cả hai tay banh bướm của Mặc Chước ra.

"Được rồi, để tôi chỉ cho thầy cách đứng đái nhé, lúc nãy thầy đái dơ quá, đái như thế sẽ bị phát hiện có l*и đó!"

"Cậu!"

Mặc Chước không kịp làm dữ đã bị búng hộŧ ɭε đau điếng, anh ta sắp nhục tới chui xuống đất, có lẽ là đang viết đơn xin nghỉ việc sẵn trong đầu.

"Đầu tiên phải hẩy l*и ra, dùng tay banh bướm thật rộng... Giống như thế này!" - Hắn ỷ vào lợi thế thể hình bắt Mặc Chước phải làm trò da^ʍ.

"Rồi sau đó nhắm thật kĩ... đừng để nướ© đáı bắn trúng người bên cạnh nhé, hahaha"

Mặc Chước nhắm mắt, nhục nhã như vậy thì đừng nói là đái, ngay cả lên tiếng phản khán anh còn không muốn...

"Đái đi chứ? Không phải rất mắc sao? Hay là phải đợi tôi xi đái? Được luôn được luôn, xi xi xi..."

"Xè...xè...xè..."

Mặc Chước đái rồi, trong tư thế xấu hổ như vậy, lại còn bị kẻ mình ghét nhất thị da^ʍ. Anh ta cắn môi, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má. Cái l*и phía dưới thì không ngừng xè xè như chưa từng được đái, bắn ra nước vàng khè vừa mạnh vừa khai. Ngay cả bản thân Mặc Chước cũng còn nghe mùi khai tới gay mũi.

"Ựa... anh đái khai quá đi... nhịn lâu không tốt cho sức khoẻ đâu hahaha, anh xem anh đái mạnh tới mức tôi gội đầu được luôn ấy chứ..."

Mất khoảng 3 phút để Mặc Chước đái xong, Hoài Lãng tốt bụng giúp thầy Mặc lau l*и bằng khăn tay, lúc lau còn đặc biệt dùng sức để kì hộŧ ɭε. Mặc Chước rên ư ử phun da^ʍ thuỷ, thế nên càng lau thì lại càng ướt.

"Anh da^ʍ quá đi... nào, đái xong sướиɠ l*и cũng nên thưởng cho tôi phải không?"

Đáp lại Hoài Lãng bây giờ chỉ còn một sự im lặng, hắn đang mải lau bướm cho tiền bối, tò mò ngước lên nhìn thì thấy mặt tiền bối cũng toàn là nước, khóc đến đỏ hoe...

"TᏂασ..."

Hình như hắn mới vừa làm cái gì đó dại dột...

Mặc Chước không nói lời nào, lập tức đạp cho thầy giáo trẻ một cái dấu chân khiến hắn ngồi bệt xuống đất, sau đó mặc quần lại chạy trối chết.