Chương 1: Cô em vợ đơn thuần thánh khiết đáng yêu

Tần Dữ Ninh ngừng xe trước cửa trường trung học phổ thông số hai, giơ tay nhìn đồng hồ, hiện tại còn một thời gian nữa mới tới giờ tan học. Anh hạ cửa kính xe xuống châm một điếu thuốc.

Sương khói lượn lờ khiến gương mặt người đàn ông trở nên mơ hồ, trên mặt Tần Dữ Ninh là vẻ bực bội mắt thường cũng có thể thấy được.

Anh và Tống Vân kết hôn bốn năm thì Tống Vân bị công ty đẩy ra nước ngoài ba năm, mối hôn nhân này từ lâu chỉ còn là danh nghĩa, nếu không phải hai người vẫn luôn bận rộn, rất có thể bọn họ đã đi xin ly hôn.

Kết quả hai ngày trước, Tống Vân hơn nửa năm không liên lạc lại bỗng nhiên gọi điện thoại xuyên quốc gia tới nói em gái cô Tống Hàm bị đám lưu manh trong trường dây dưa, nhờ anh chăm sóc Tống Hàm một chút.

Tần Dữ Ninh vốn không thích phiền toái, có điều dù tình cảm vợ chồng đã tận nhưng cũng không cần phải ầm ĩ khó coi. Nếu anh từ chối lời nhờ vả của cô ấy, nói không chừng khi ly hôn với Tống Vân cô ấy sẽ ngáng chân anh.

Thế nhưng tuy ngoài miệng anh đồng ý, nhưng trong lòng anh lại rất không kiên nhẫn.

Anh nhớ rõ cô em vợ của mình. Vào bốn năm trước khi kết hôn, cô em vợ còn là học sinh nhỏ xíu chưa phát dục, đầu tóc ngắn cũn cỡn, nhút nhát e dè trốn sau lưng cha mẹ vợ, nhỏ giọng gọi anh là “anh rể”. Sau khi quan hệ thân thiết hơn một chút, em ấy còn vụиɠ ŧяộʍ đòi tiền anh đi mua kem ăn.

Không phải chỉ là cô bé giống hệt con trai lại ham ăn sao? Vậy mà cũng có lưu manh dây dưa?

Anh cũng rất muốn nhìn xem hiện tại cô bé này đã trổ mã thành dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành cỡ nào, mới có thể yêu kiều nhát gan tới độ một hai đòi anh tới chăm sóc.

Tiếng chuông tan học mới vừa vang lên, Tần Dữ Ninh đã mất kiên nhẫn lấy di động ra gửi tin nhắn Wechat thúc giục Tống Hàm.

Nhưng sau khi học sinh về gần hết, mãi tới chín phút sau anh mới nhận được tin nhắn đáp lại.

“Ngại quá anh rể, em còn chưa viết xong bài tập nên chưa kịp nhắn trả lời anh. Hiện tại em sẽ thu dọn sách vở ngay.”

Tần Dữ Ninh nhíu mày, vẻ ghét bỏ trên mặt càng đậm hơn.

Vừa tham ăn vừa nhát gan lại ngu ngốc!

Thật lãng phí thời gian của anh.

Trả lời tin nhắn xong Tống Hàm vội vàng thu dọn cặp sách, tùy ý khoác áo khoác đồng phục lên người sau đó chạy chậm xuống lầu, chạy về phía cổng trường. Cô vừa chạy vừa chặn tóc mai của mình lại, không muốn mái tóc bị rối.

Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp lại anh rể, phải lưu lại ấn tượng tốt một chút.

Tống Hàm có ấn tượng rất tốt với người anh rể này. Khi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy anh rể cô đã cảm thấy đây là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp được. Anh rể còn rất dịu dàng, thường hay lén cho cô tiền mua đồ ăn vặt.

Hôm qua chị cô nói có đôi khi anh rể bận chuyện công ty, tính tình sẽ không dễ chịu, kêu cô phải ngoan ngoãn một chút.

Nghĩ tới đây, tốc độ chạy của Tống Hàm lại càng nhanh hơn một chút, rất sợ mình làm anh rể không vui.

Cô không muốn anh rể chán ghét cô chút nào.