Chương 2: Anh rể nhộn nhạo

Ra khỏi cổng trường, xác nhận biển số xe xong Tống Hàm lại vô thức vuốt vuốt mái tóc mình, chạy tới: “Anh rể, anh rể…”

Từ rất xa Tần Dữ Ninh đã thấy một thiếu nữ thân thể mảnh khảnh đang chạy về phía mình. Mái tóc dài của cô gái được vén lên sau tai, một đường chạy chậm, dưới váy ngắn là cặp chân dài trắng tới lóa mắt.

Anh còn chưa kịp phản ứng lại, cô gái đã thở hổn hển đứng trước mặt anh, cong lưng, con ngươi cười tới cong lên, giọng nói vừa yêu kiều vừa ngọt ngào: “Anh rể.”

Tống Hàm chạy quá vội, áo khoác bị rớt xuống mai, theo nhịp hô hấp của cô, bộ ngực to tròn dưới áo sơ mi trắng lắc lư lên xuống, loáng thoáng có thể thấy được ren nội y dưới áo sơ mi.

Chóp mũi Tần Dữ Ninh ngửi được mùi hương trên người thiếu nữ, hầu kết lăn lộn. Anh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp non nớt của Tống Hàm, cảm thấy nơi nào đó của mình như ngo ngoe rục rịch lên.

“Thật xin lỗi anh rể, em không cố ý bắt anh phải chờ em đâu.” Tống Hàm căng thẳng tới độ ngón tay xoắn lại với nhau.

Anh rể vẫn thành thục anh tuấn như ngày nào, khiến cô không tự chủ được cảm thấy thấp thỏm, cẩn thận xin lỗi: “Anh đừng giận em.”

Tần Dữ Ninh lắc lắc đầu, cảm thấy mình đúng là tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, không có khả năng tự chủ, không ngờ lại có suy nghĩ miên man với cô em vợ còn đang tuổi cắp sách tới trường.

Chắc chắn là do mình đã nhịn quá lâu.

“Sao anh rể có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt như vậy mà tức giận được, mau lên xe đi!”

Tần Dữ Ninh dịu dàng săn sóc hệt như đã biến thành một người khác với lúc nãy hoàn toàn. Anh còn duỗi tay kéo cổ áo khoác đã rớt xuống cánh tay lên cho Tống Hàm, ngón tay vô tình cố ý cọ qua hai vυ" mẫn cảm của cô gái.

Hít ~ Thật mềm!

Mặt Tống Hàm lập tức đỏ bừng lên, cô ngại nội y có khung thép cấn không thoải mái, cho nên mặc dù vυ" đã phát triển rất lớn nhưng cô vẫn chỉ mặc nội y mỏng manh.

Mới rồi chạy đi quá vội, chắc chắn trước ngực đã lúc ẩn lúc hiện, cũng bị anh rể thấy được.

Cũng may anh rể là chính nhân quân tử, còn tri kỷ kéo lại áo khoác giúp cô, không khiến cô quá khó xử.

Độ thiện cảm của Tống Hàm với anh rể lại bay nhanh lên.

Cô ngồi vào ghế lái phụ, dưới váy ngắn, hai cặp đùi thon dài lại trắng nõn ngoan ngoãn khép lại, da thịt mơn mởn tùy ý lộ ra ngoài không khí, chọc tới Tần Dữ Ninh tâm viên ý mã, khóe mắt không tự chủ được mà ngó về phía đùi cô.

Hai chân xinh đẹp như vậy, nếu móc vào eo anh chắc chắn có thể móc tới eo anh tê dại…

Ý thức được mình nghĩ lung tung, Tần Dữ Ninh vội vàng cảnh cáo mình không cần nghịch lửa.

Hai người nhiều năm không gặp, thật sự xa lạ, mà rõ ràng cô em vợ lại rất nhát gan, thế là Tần Dữ Ninh chủ động mở miệng: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Tống Hàm nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Em… Em cũng không biết nữa.”

Tần Dữ Ninh đề nghị: “Hay là đi dạo siêu thị thử? Vừa lúc trong nhà cũng gần hết đồ ăn rồi.”

“Hay lắm!” Rõ ràng Tống Hàm đã hưng phấn hẳn lên.

Tần Dữ Ninh lại lần nữa định vị điểm đến, không nhịn được cong môi lên.

Vật nhỏ này vẫn tham ăn hệt như trước kia, vừa nghe tới đi siêu thị cặp mắt đã sáng trưng lên.