Chương 1: Tam gia

Một đêm tại quán ba đầy ồn ào, náo nhiệt, nam nữ uốn éo, đong đưa đầy nóng bỏng, quả là vui vẻ, nơi đây có thể khiến người ta quên mất chính mình.

Ở tầng cao nhất của quán ba sẽ có phòng riêng, trong phòng có cả sân khấu riêng.

Người đẹp uốn éo eo, lắc hông đầy gợi cảm, thân hình nuột nà, gần như không mảnh vải che thân, ánh đèn chiếu vào người họ cảm giác đầy cám dỗ khiến người người ta muốn sa đọa.

Dưới sân khấu, rất nhiều người đứng hai bên hai hàng ghế sô pha. Một bên rất nhiều người đứng, tất cả đều là những tên côn đồ cao lớn, cường tráng. Bên kia chỉ có một người đứng ở cuối sô pha, hắn thân cao thẳng tắp, nhưng dung mạo tuấn mỹ, khuôn mặt rất non nớt.

Trên sô pha chỉ ngồi hai người, cách nhau không xa lắm.

Người đàn ông ngồi bên phía đông người, đầu cạo trọc, sắc mặt hung hãn, hốc mắt sâu ẩn chứa sự độc ác, tàn nhẫn, thoạt nhìn đã biết là một nhân vật có kinh nghiệm sa trường lợi hại.

Tên hắn ta là Tuần Triều, hắn ta luôn thực hiện các giao dịch vũ khí giữa hai nước ở biên giới.

Hắn ta ngậm một điếu xì gà trong miệng, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại nhìn người ngồi cách đó không xa.

Người ngồi đây lần này sẽ thực hiện giao dịch mua bán vũ khí với hắn ta.

Lần giao dịch này vẫn là do thiếu gia nhà họ Hạ móc nối, lúc đó nghe nói là do Hạ thiếu gia giới thiệu, hắn suýt chút nữa rùng mình.

Nếu nói về những kẻ buôn bán vũ khí lớn nhỏ trên thế giới thì không ai là không biết Hạ Kỳ, thiếu gia của dòng họ Hạ, người đầu tiên lập ra đường dây mua bán này.

Có thể khiến cho Hạ thiếu gia tự mình giới thiệu, đối phương đương nhiên là người có lai lịch không nhỏ. “Tam gia” người đang bị quốc tế truy nã.

Tam gia chỉ là danh xưng. Tên đầy đủ là Cố Tam, không có ý nghĩa gì, chỉ vì cô là con thứ ba trong gia đình.

Hắc bạch lưỡng đạo đều tâm sợ đối phương tàn nhẫn độc ác, thực lực vô song, lâu ngày không ai dám gọi cô bằng tên.

Nhưng bên cạnh ngồi rõ ràng là một nữ nhân, khuôn mặt còn rất trẻ, đôi mày hiền lành và nụ cười xinh đẹp, mặc quần áo bình thường, giọng nói trầm ổn nhẹ nhàng.

Nếu không có tên sát thủ nổi tiếng "Tẫn Nhất" đứng bên cạnh người phụ nữ này, Tuần Triều sẽ nghĩ rằng đây là cô gái thiếu hiểu biết nào đó đã đi nhầm phòng.

Tuần Triều điều chỉnh lại tâm tư, cung kính mà gọi một tiếng: “Tam gia.”

Người phụ nữ cười nhẹ, nâng ly uống cạn rượu trong ly, sau đó nói: "Tuần Triều, chúng ta nói chuyện làm ăn đi."

Tuần Triều nghiêng nửa người qua, vì tỏ vẻ cung kính, hắn cúi thấp nửa người.

Những tiếng nói xung quanh vừa hay có thể che giấu những lời hai người đang nói với nhau, Tuần Triều thỉnh thoảng lại gật đầu, thỉnh thoảng lộ ra một chút kinh ngạc, rồi nhanh chóng kiềm chế lại.

Vài thanh niên đẹp trai đứng ở góc sân khấu chờ đợi đến lượt mình, choàng chiếc áo màu tím bên ngoài, như có như không để lộ ra cơ ngực cường tráng đã được tập luyện.

Thanh niên ở giữa phủi phủi tay áo, chỉ dám dùng ánh mắt nhìn vào môi của hai người đang nói chuyện cách đó không xa.

Chữ được chữ mất, có vẻ như đang nói về giao dịch vũ khí ở gần đó, chúng sẽ ném bom.

Ném bom ở đâu?

Thanh niên kia có chút vội vàng muốn nhìn rõ hơn, nhưng khi muốn nhìn rõ hơn, một ánh mắt sắc bén nhìn anh ta chằm chằm.

Thiếu niên tim đập loạn xạ, bất quá với người đứng trước mặt, hắn cúi đầu sắp xếp quần áo, tránh đi ánh mắt kia. Chủ nhân của ánh mắt đó chính là tên sát thủ đi theo cô gái kia.

Màn múa thoát y trên sân khấu đã gần xong, giai điệu chuyển hướng và nhịp điệu trở nên tươi vui.

Vũ công bước ra khỏi sân khấu, vài người đàn ông đẹp trai bước lên sân khấu. Họ có thể hình đẹp, thân hình chuẩn và lắc hông mạnh mẽ. Chưa kể một số người đàn ông trông cực kỳ đẹp trai. Đặc biệt là thanh niên đứng giữa, thân hình nho nhã, khí chất thanh thuần, khí chất trời sinh còn hơn nhiều sao nam.

Hai người dưới sân khấu coi như đã kết thúc cuộc trò chuyện, người phụ nữ được gọi là Tam gia hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn sân khấu, sau đó dời đi, thản nhiên tiếp tục uống rượu.

Tuần Triều giờ phút cảm thấy thật may mắn vì hắn đã nghe theo lời người trung gian. Lúc ấy người trung gian ý vị thâm trường nói một câu: “An bài một mỹ nam sạch sẽ một chút để lấy lòng Tam gia.”

Khi đó hắn cho rằng Tam gia không thích nữ nhân mà thích nam nhân ( ý là ổng tưởng Tam gia bia đia :))) ). Hiện giờ hắn đã hiểu, vị Tam gia này hẳn sẽ không thích nữ nhân.

Sự sắp xếp này thật tuyệt vời.

Sau khi nói chuyện, Cố Tam liền rời đi cùng Tẫn Nhất.

Tuần Triều chờ cô đi rồi liền bảo thân tín đến, chỉ tay về phía cậu thanh niên đẹp trai nhất đứng ở giữa rồi nói: “ Mau! Đem cậu ta đi tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến phòng Tam gia.”

Sau khi tắm xong, Cố Tam lau tóc rồi đi ra, chỉ thấy Tẫn Nhất đang đứng chặn ở cửa như thần giữ cửa.

"Chuyện gì vậy?"

Mấy thuộc hạ được phái tới vội vàng cúi đầu giải thích: “Tam gia, lão đại của chúng tôi đưa điểm tâm buổi tối đến cho ngài. Mong ngài nhận cho.”

Điểm tâm buổi tối???

Nhìn qua khe cửa, hai người họ đang xách một chiếc túi nhung lớn.

Cố Tam cười cười, ôn nhu nói: “Tẫn Nhất, đem tiểu điểm tâm mang vào đi.”

Vừa nghe thấy tiếng động, anh ta bước qua vai hai người, một tay xách túi, quay đầu bước vào cửa, dùng một chân đá vào cánh cửa, rồi đặt túi xuống giường.

“Mở ra đi ——”

Anh ta nhanh chóng rút dao từ thắt lưng ra, cắt gọn gàng sợi dây của chiếc túi vải. Bên trong túi là một cậu thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hơi mở hai hàng cúc, trên thân dưới chỉ có một chiếc qυầи ɭóŧ bó sát, quỳ ở trên giường, tay và chân đều bị còng lại.

Bởi vì bị khiêng qua lộn lại, thiếu niên kia hơi thở dốc, làn da ngăm màu bánh mật, môi đỏ, đũng quần quyến rũ, một thân toát lên sức hút đầy nam tính và gợi cảm.

Cố Tam hơi hơi nheo lại mắt, Tẫn Nhất một bên hiểu rằng cậu thiếu niên này vừa ý cô, liền thối lui vào sau tường, đứng im như cọc gỗ.

“Là ai? Tam gia sao?” Thanh niên kia nghe thấy âm thanh đi đến bên mép giường, run run thân thể, nghiêng tai muốn phân rõ người tới.

“ Cậu tên gì?” Cố Tam cởϊ áσ ngủ bước lên giường, bên trong là chiếc váy dây treo màu đen, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Cô ấy không cao lắm, nhưng có tỷ lệ thân hình cân đối.

“Tên tôi là Ngôn Tiếu.” Khi người thanh niên nói, anh ta hơi mở miệng, môi run lên vì anh cảm nhận được hơi nóng phả trước mũi anh.

Cố Tam thấp giọng cười: "Ngôn Tiếu, cậu thật nhạy cảm."

Ngôn Tiếu không thể nhìn thấy, chỉ cảm thấy hơi nóng thở ra rất gần môi anh, tựa hồ như dán sát vào môi anh để nói chuyện, thật ái muội.

Bởi vì nhìn không thấy, cảm giác càng thêm nhạy bén. Anh cảm nhận được một đôi tay khéo léo lột áo mình ra, ngón tay hơi lạnh, đầu ngón tay trơn nhẵn trượt dọc theo vạt áo đến nửa eo, ngón tay cũng từng chút một trượt xuống đường cơ ngực của anh.

Đầu dường như rất gần nhau, ngón tay di chuyển, hơi thở nóng bỏng phả trước ngực, suy nghĩ bắt đầu mơ hồ.

Bàn tay đang nắm chặt cằm, miệng hơi mở, người phụ nữ cất giọng quyến rũ: "Ngôn Tiếu, đưa đầu lưỡi ra."

Vươn đầu lưỡi ra, mỉm cười tuân theo mệnh lệnh, và ngay lập tức cảm thấy lưỡi mình bị cuốn vào khoang miệng ẩm ướt.

Anh vụng về mà đáp lại, tay chân bị trói, anh chỉ có thể dựa ưỡn ngực, muốn càng thân cận chút.

Ở bên trong truy đuổi, lại mυ"ŧ lại liếʍ, nhịn không được từ xoang mũi phát ra tiếng thở dốc.

Đột nhiên một tiếng vang lớn, tựa tiếng súng, lại như sấm rền.

Người đàn ông nằm trên giường, ngực trần ướt đẫm mồ hôi, bật dậy. Sau khi đứng dậy, anh ta nuốt khan một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tháng sáu bước vào mùa hè, trên mặt đất nổi lên một trận sấm sét.

Điều này đã đánh thức anh, đồng thời cũng phá tan giấc mộng ngọt ngào.

Anh kéo chiếc quần đùi của mình ra, bên trong rất ướt và dính dính.

Đưa tay sờ trán, nam nhân thầm mắng.

Không biết đã bao nhiêu lần rồi, đã gần ba năm rồi mà anh vẫn cứ mơ thấy cảnh đó, sau đó lại mộng tinh.

Đã ba năm rồi, ba năm rồi anh không làm đặc vụ ngầm, nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi màn sương mù do người phụ nữ đó tạo ra.

Nhưng anh cũng biết rõ ràng rằng Cố Tam vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.

P/s: Truyện này nữ chính không phải giả ác mà là thật sự rất xấu xa, tàn ác, nhưng cũng không phải loại người vô tâm, không tim không phổi. Nếu không thích xin đừng lọt hố rồi nói lời cay đắng. Cảm ơn mn.