Chương 1

"Mộ Tiêu Dao, nhớ em không?"

Cánh tay to lớn, hữu lực của người đàn ông nhẹ nhàng luồn qua eo Mộ Tiêu Dao, ôm thật chặt, tham lam hít lấy hương thơm thanh mát của người trong lòng, hệt như nếm được thứ mật ngon nhất trên đời, yêu thích không nỡ buông tay.

"A Thừa, anh nói em bao lần rồi, về nhà thì phải rửa tay rồi mới được chạm vào anh."

"Mộ Tiểu Dao, anh thật vô tình. Anh nghĩ xem em đi làm về mệt mỏi như vậy, anh còn không cho em sạc điện một chút." Ly Thừa tủi thân nói.

Cả ngày nay lăn lộn bên ngoài, không ai biết Ly Thừa hắn muốn tan ca mãnh liệt như thế nào. Đã vậy, vừa mở cửa, đập vào mắt hắn là hình ảnh của bảo bối nhà mình. Người nọ ngồi trước giá vẽ, gương mặt thanh tú đang chăm chú phác từng nét chì, tập trung đến mức không để ý có người tới. Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu xiên vào nơi cậu ngồi, khiến cho Ly Thừa mơ hồ, không phân biệt được là thực hay ảo. Hắn nghĩ, có người yêu đẹp như vậy thử hỏi sao mà hắn không muốn giấu cậu đi, chỉ mình được nhìn, được ôm, được làm tất cả mọi thứ với anh?

Vừa nói, tay Ly Thừa thừa cơ luồn vào vạt áo anh, chạm vào làn da mịn màng, mát lạnh, không nhịn được véo nhẹ cơ bụng người nọ.

Mộ Tiêu Dao nhận thấy sự khác thường, nắm lấy bàn tay nghịch ngợm dưới lớp áo mỏng, lên tiếng cảnh cáo: "A Thừa, nếu em không rửa tay thì đừng chạm vào anh!"

Giọng điệu anh rất bình tĩnh, nhưng Ly Thừa biết anh nghiêm túc, trộm bĩu môi, ngoan ngoãn đi về hướng nhà vệ sinh, rửa sạch tay mình.

Hắn vừa đi vừa nhỏ giọng trách móc: "Mộ Tiểu Dao, anh thật là không có lương tâm, không biết trân quý bảo bối của mình gì hết."

Hắn rầm rì trong miệng, thu hút sự chú ý của Mộ Tiêu Dao. Anh nhìn sang hướng người kia, đoán chắc là hắn đang oán trách mình, dừng công việc trong tay lại, theo Ly Thừa đi vào bếp.

Người đàn ông vẫn xoay lưng lại với anh, lẩm bẩm.

Dáng người Mộ Tiêu Dao cũng được coi là cao, nhưng đứng bên cạnh Ly Thừa lại trở nên nhỏ nhắn. A Thừa của anh ngày nào cũng tập thể thao, luyện ra được một thân cơ bắp, khoẻ mạnh, khiến Mộ Tiêu Dao cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối khi nằm trong vòng tay hắn.

"Vợ à, tối nay anh muốn ăn gì, chồng anh đặc biệt muốn nấu cho anh ăn?"

Mộ Tiêu Dao đi chân trần, không một tiếng động bước bên cạnh Ly Thừa, nghe vậy hơi khựng lại.

Tiếng nói của Ly Thừa vọng trong không gian kín, không nhận được câu trả lời. "Hửm" Ly Thừa khó hiểu nghiêng người sang, tưởng anh không nghe rõ, toan hỏi thêm lần nữa, lại đột ngột nhận được nụ hôn ngọt ngào của người thương. Hắn ngay lập tức xoay người sang, hai tay theo bản năng giữ lấy eo nhỏ tránh cho anh ngã xuống, mở miệng đáp lại niềm vui ngoài ý muốn này.

Dù đã sống đến 27 nồi bánh trưng, Mộ Tiêu Dao vẫn không có nhiều kinh nghiệm trong phương diện này. Nụ hôn của anh có chút non nớt, chỉ mơn trớn, liếʍ láp bên ngoài, dè dặt thăm dò hơi thở của đối phương. Nhưng Ly Thừa sao có thể chịu đựng sự trêu chọc này, hắn đảo khách thành chủ, đưa đầu lưỡi ra lợi dụng sự xao nhãng của anh, cường thế ép mở hàm răng đóng chặt, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại, không ngừng hút cạn hơi thở của người nọ.

Cách Ly Thừa hôn rất mãnh liệt, như thể muốn khảm người trước mặt vào l*иg ngực, muốn chiếm lấy hết thảy của đối phương, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.

Hai người dây dưa một lúc lâu, nhận thấy Mộ Tiêu Dao đã đến cực hạn, Ly Thừa mới tiếc nuối mà thả người, kéo ra một sợi chỉ bạc giữa hai người.

Gương mặt Mộ Tiêu Dao ửng hồng, môi hơi sưng lên, đôi mắt lấp lánh, ướŧ áŧ, khoé miệng còn đọng lại vệt nước mờ ám. Anh vẫn còn hơi thở dốc, cố hít lấy dưỡng khí bên ngoài.

Cảnh tượng kiều diễm trước mắt khiến Ly Thừa hận không thể nhào tới ăn sạch anh ngay tại đây. Nếu không phải chưa được anh cho phép, hắn thật sự sẽ làm thế. Người anh em phía dưới đã trướng lớn đến phát đau rồi.

"Mộ Tiểu Dao, anh đừng có ăn xong không nhận."

"Không, không có." Mộ Tiêu Dao nằm trong l*иg ngực hắn, có chút mơ hồ trả lời

Mặt Ly Thừa ngập tràn ý cười, trêu đùa: "Thằng nhỏ của em đã cứng thế này rồi, anh còn muốn chối bỏ trách nhiệm."

Theo lời hắn, Mộ Tiêu Dao nhìn xuống, thấy bé con Ly Thừa thực sự đã nhổm thành một bọc, liền không nhịn được mắng hắn: "Lưu manh"

Ly Thừa chăm chú quan sát, không bỏ sót bất kì phản ứng nào trên khuôn mặt xinh đẹp của anh. Hắn nhận ra khi nói chuyện, hai tai anh cũng đỏ ửng lên như trái cà chua chín mọng, rất đáng yêu, muốn cắn một cái. Nhưng hắn biết người yêu của mình da mặt mỏng, chọc tức anh quá mức thì hậu quả chính là tối nay không được lên giường.

Bởi vậy, hắn khôn ngoan đổi chủ đề: "Hôm nay anh muốn ăn gì đây, bảo bối."

"Gì cũng được."

Ly Thừa gục đầu xuống vai anh, cười gian: "Vậy ăn em có được không?"

Mộ Tiêu Dao trừng hắn, không đáp lại, lạnh mặt lách mình khỏi vòng tay hắn, nhanh chóng lủi mất.

Đứng nhìn một màn này, Ly Thừa không nhịn được cười lớn. "Quá đáng yêu rồi đi. Bảo bối của hắn bao nhiêu năm nay, da mặt vẫn mỏng như vậy."