Chương 1: Cặp đôi thất tình

Đế đô, Đông Nguyệt Quốc.

Trên đường phố khắp nơi đều giăng đèn kết hoa rực rỡ, không khí vui vẻ bao trùm khắp nơi.

Tại một tửu lâu tên Túy Nguyệt Lâu, người đến kẻ đi tấp nập như thoi đưa, tiếng trò chuyện huyên náo. Rất nhiều tân khách đều đang thảo luận đến việc hỷ diễn ra ở kinh thành hôm nay.

“Ai, hôm nay thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Liễu Khanh Khanh gả cho Nhϊếp chính vương, huynh xem Nhϊếp chính vương đúng là ra tay hào phóng, tất cả các con phố trong kinh đều được giăng đèn kết hoa rực rỡ như lễ hội, đội ngũ rước dâu ngày hôm nay quả thực là mười dặm hồng trang, còn đồ cưới nữa chứ, ngót nghét cũng phải mấy trăm rương lớn.”

Khách đến càng ngày càng đông, tiểu nhị Túy Nguyệt Lâu chạy đôn chạy tây phục vụ những vẫn không quên bồi khách nhân nói chuyện phiếm.

Thực khách nghe thấy thế cùng ồ lên: “Trách không được, hôm nay là lần đầu tiên ta tới kinh thành, liền nhìn thấy phố xá được trang hoàng lộng lẫy, phố phường rộn rã hân hoan, thì ra là đại hỷ của Nhϊếp chính vương.”

Tiểu nhị một bên rót trà cho thực khách, một bên cười khanh khách tiếp lời: “Đó là dĩ nhiên! Khách quan, nhìn ngài đoán chừng lần đầu tiên đến kinh thành nên không biết. Người trong kinh thành đều biết, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Liễu Khanh Khanh lớn lên xinh đẹp, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Trách không được nhϊếp chính vương cũng phải quỳ dưới váy của nàng. Nhưng Nhϊếp chính vương của chúng ta cũng là một lang quân xuất chúng, chưa nói đến việc tài đức vẹn toàn, chỉ dung mạo thôi cũng đã khiến các tiêu thư, gia nhân toàn Đế đô điên đảo, được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam. Tuyệt thế mỹ nhân cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, quả là tuyệt phối.”

Chưởng quỹ từ sau quầy bước ra, nghe tiểu nhị nhà mình ba hoa chích chòe, lập tức cầm chiếc khăn đập loạn trên người hắn ta, vừa đánh vừa mắng: “Biến biến biến. Bớt ở đây nói hươu, nói vượn đi, bàn luận chuyện của bề trên, cẩn thận chết lúc nào không hay.”

Tiểu nhị vội vàng gật đầu, cúi người: “Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi làm việc ngay đây. Hắc hắc khách quan mời đi bên này.”

Tiểu nhị lại bắt đầu bận rộn chạy đôn chạy đáo, Túy Nguyệt Lâu vẫn đông đúc như cũ, phi thường náo nhiệt.

Tại một góc hẻo lánh của tửu lâu, có một thiếu nữ thanh lệ, khuôn mặt kiều mị đáng yêu của nàng đỏ ửng, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại câu: “Hỗn đản! Đại hỗn đản! Vì sao huynh không nhìn ta một chút. Vì sao huynh không thể dừng lại nhìn ta dù chỉ là một cái. Ta cũng đâu có kém. Mặc dù không đẹp khuynh thành như Liễu Khanh Khanh, nhưng tốt xấu gì ta đối với huynh là một tấm chân tình! Vì sao??”

Thiếu nữ vừa khóc vừa uống rượu không ngừng, hết chén này lại đến chén khác. Bởi vì uống quá nhanh rượu tràn khỏi khóe miệng chảy dọc cần cổ thiên nga trắng nõn của nàng, ướt cả một mảng áo lớn, làm hiện ra những đường cong duyên dáng dưới lớp áo mỏng manh.

“A! Tô Vân Oản, muội thì tính là cái gì! Ta đã thích Khanh Khanh năm năm. Muội nói xem ta mới bao nhiêu tuổi mà đã thích một người, si mê nàng đến năm năm.” Nguyên lai thiếu nữ thanh lệ kia tên là Tô Vân Oản. Ngồi cùng nàng còn có một thiếu niên tuấn dật, mày kiếm, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, thân hình cao lớn, thon dài, giống như thiếu nữ cầm lấy rượu trên bàn mà uống.

Hai người ta một chén, huynh một chén, tựa như muốn tranh xem tửu lượng ai tốt hơn.

“Hạ Hầu Lẫm. Ta ở chỗ này uống rượu, liên quan gì đến huynh, huynh theo đến đây làm gì?” Tô Vân Oản nhìn nam tử đang đoạt rượu với mình, mắt hạnh dù đã nhiễm một tầng thủy quang mông lung, nhưng vẫn cố tỏ ra hung hăng, trợn mắt trừng nam tử ngồi đối diện.

“Nói giỡn sao Tô Vân Oản, Túy Nguyệt Lâu là do nhà muội mở hay sao? Ta đường đường là Tiểu Hầu gia, ta uống ở đâu là quyền của ta, liên quan gì đến muội? Uống rượu với muội đã là nể mặt muội lắm rồi.” Hạ Hầu Lẫm cũng không muốn quản cô nương trước mặt đang hung hăng trừng mắt nhìn mình, tự rót tự uống.

Tô Vân Oản thấy Hạ Hầu Lẫm không để bộ dáng hung hăng của mình vào mắt thì càng thêm phẫn nộ, dùng cả hai tay, nhoài người qua cướp bình rượu của chàng: “Hạ Hầu Lẫm đây là rượu của ta, trả lại cho ta.” Nói xong còn muốn đá Hạ Hầu Lẫm một cước. Hạ Hầu Lẫm không nghĩ đến nữ nhân này thật sự sẽ động thủ, đề phòng không kịp, ống chân tê rần.

Hạ Hầu Lẫm cảm thấy cực kỳ khó chịu, tức giận mắng: “Tô Vân Oản, cô bị bệnh à??? Cô nói xem, dạng người như cô sao có thể lọt vào mắt xanh của Nam Cung Cẩn Du, chưa nói đến việc khiến hắn cưới cô?? Vừa thô lỗ, lại nóng nảy, tự xem lại mình có bằng được một nửa của Khanh Khanh không? Hắn ta sao có thể thích...thích nữ tử không chút đáng yêu nào như muội.”

Tô Vân Oản động thủ xong, giật lại được bầu rượu, chưa kịp nguôi giận lại nghe được mấy lời này của Hạ Hầu Lẫm, buồn tủi từ đâu kéo đến, rồi đột nhiên khóc lớn:“Ô ô ô, Hạ Hầu Lẫm, tại sao huynh có thể nói ta như thế. Huynh có tư cách gì nói ta như thế??? Ta đâu có bắt huynh cưới ta? Huynh suốt ngày khoe khoang mình tốt thế này, giỏi thế kia. Vậy sao Liễu Khanh Khanh không thích huynh?? Sao nàng ta còn gả cho Nam Cung Cẩn Du! Huynh thì khác ta ở chỗ nào mà có quyền mỉa mai ta??” Tô Vân Oản nói một hơi, đôi mắt hạnh đỏ mọng, ầng ậc nước. Những giọt lệ thi nhau lăn xuống chảy dài trên khuôn mặt như bạch ngọc của nàng.

Lần này đến lượt Hạ Hầu Lẫm luống cuống, trời ạ, chàng trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ tiểu cô nãi nãi này khóc nháo. Lần này thì hay rồi, chọc nàng khóc đến thương tâm, chàng phải làm sao mà dỗ đây.

Chàng vội vàng rút khăn tay bên người, lau nước mắt cho tiểu cô nương đang khóc thút thít, vừa thành thực nhận sai: “Ai nha, cô nãi nãi* của ta, đừng khóc nữa. Là ta sai. Ta nói không biết lựa lời. Đừng khóc, đừng khóc nữa mà. Khóc đến sưng đỏ mắt rồi này. Cha cô mà biết ta chọc cô khóc sẽ đánh ta một trận thừa sống thiếu chết mất.”

*cô nãi nãi: bà nội, một cách gọi trêu đùa giữa bạn bè hoặc người yêu.

Tô Vân Oản thấy thần sắc bối rối của Hạ Hầu Lẫm nháy mắt đắc ý. Ai bảo huynh dám khi dễ bản cô nương, dám nói không lựa lời. Hừ ta nhất định phải khóc, còn phải khóc thật lớn. Nhưng Tô Vân Oản càng khóc lại càng cảm thấy thương tâm. Nàng vừa nấc lên vừa nói: “Hạ Hầu Lẫm, huynh nói đi ta thật sự không tốt như vậy ư?”

Hạ Hậu Lẫm nhức đầu, nhẹ giọng an ủi: “Oản Oản nhà chúng ta xinh đẹp nhất, kinh thành có ai không biết? Là Nam Cung Cẩn Du không có mắt, không biết trân trọng báu vật như muội. Cho nên Oản Oản à, đừng khóc nữa!”

“Thật sao? Vậy tại sao huynh ấy nhìn cũng không thèm nhìn ta lấy một cái. Suốt ngày chỉ bám lấy Liễu Khanh Khanh?”Mặc dù đạt được sự an ủi của Hạ Hầu Lẫm, nhưng Tô Vân Oản vẫn không ngăn được thút thít, cứ ngồi đó rưng rức khóc.

“Cái này có gì khó giải thích, muội nhìn Liễu Khanh Khanh không phải cũng không thèm để ý đến ta một chút hay sao? Chúng ta gọi là… cái gì nhỉ… à cùng là người lưu lạc thiên nhai a…” Hạ Hầu Lẫm nói xong lại đau lòng giật vò rượu trong tay Tô Vân Oản tu một hơi hết sạch.

Tô Vân Oản nhìn Hạ Hầu Lẫm thương tâm như thế, trong lòng cảm thấy bớt tủi thân hơn nhiều. Thật lòng thì Hạ Hầu Lẫm rất ưu tú, vậy mà cũng không chiếm được tình cảm của Liễu Khanh Khanh. Cho nên chàng và nàng khác nhau ở đâu chứ, đều là cầu mà không có được.

Tô Vân Oản nhìn sườn mặt đau thương của Hạ Hầu Lẫm đột nhiên sinh ra một tia đau lòng. Nàng và Hạ Hầu Lẫm từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau. Chàng từ bé đã tài giỏi, thông minh hơn người, duy chỉ thua một nhϊếp chính vương Nam Cung Cẩn Du. Mỗi lần so tài đều bại dưới tay người đó. Vì vậy các công tử, thiếu gia kinh thành thường trêu đùa, nói: “Trời đã sinh Du sao còn sinh Lẫm*.”

*Câu gốc là “trời sinh Du sao còn sinh Lượng” là một câu nói nổi tiếng trong Tam quốc diễn nghĩa. Chu Du sau 3 lần bại dưới tay Gia Cát Lượng đã thốt lên câu này. Ở đây, Lẫm (Lin) với Lượng (Liang) đọc gần giống nhau, tác giả muốn ám chỉ Hạ Hầu Lẫm ưu tú nhưng lại luôn bại dưới tay Nam Cung Cẩn Du.

Tô Vân Oản không nhịn được vuốt vuốt sườn mặt anh tuấn, kiên nghị của chàng, đôi mắt ướt nước nhìn Hạ Hầu Lẫm chăm chú.

Hạ Hầu Lẫm cảm nhận được ánh nhìn của nàng, khẽ nở nụ cười khó thấy được trong ngày hôm nay: “Sao? Thấy ta cũng không tệ, muốn nhảy vào l*иg ngực ta sao?”

Thiếu nữ thoáng chốc đỏ mặt, tên bại hoại này lại sủa bậy. Nàng nhìn chàng một cái cũng không được hay sao? Nhưng nói lên miệng không hiểu sao lại lắp bắp như ăn trộm bị bắt quả tang: “Huynh, huynh, huynh, huynh nói nhăng cuội gì vậy!”

Hạ Hầu Lẫm nghe thấy thế hả hả cười: “Oản Oản, khó có khi đỏ mặt như thế, quả là đáng yêu. Nói đi nói lại, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, chả mấy khi thấy được một thoáng ngượng ngùng đỏ mặt của muội. Ái chà, thế này lại ra dáng một cô nương hơn đấy.”

Tô Vân Oản càng nghe càng tức, nói cái gì thế, chả lẽ bình thường nàng không phải nữ nhi hay sao? “Hạ Hầu Lẫm, tên hỗn đản này, thương huynh có mắt như mù chưa thấy qua. Hôm nay ta sẽ hảo hảo dạy cho huynh chút kiến thức căn bản!”

Hừ dám nói ta không phải nữ nhi, không biết thẹn thùng, đã vậy thì nàng cũng không cần nể nang gì nữa. Bà đây phi lễ huynh. Tên đại hỗn đản này.

Nói xong, nàng chạy đến, hung hăng cắn xuống đôi môi mỏng của Hạ Hầu Lẫm một cái.

Hạ Hầu Lẫm không dự liệu được, bỗng chốc thất thần. Cái này… cái gì…cái gì vừa diễn ra vậy? Chàng… chàng có phải vừa bị Oản Oản hôn??? Trong lòng bỗng xuất hiện những cảm xúc phức tạp không biết là vui vẻ, hay tức giận.

Thế là Hạ Hầu Lẫm cũng cắn trả, dùng sức vừa vặn khiến hàm dưới của đối phương buông lỏng, sau đó nhanh chóng đem đầu lưỡi tiến quân vào khoang miệng ngọt ngào của thiếu nữ trong lòng.

Tô Vân Oản kinh ngạc, quên cả phản kháng. Mùi rượu vấn vít hòa cùng hơi hơi thở bá đạo của nam nhân, khiến nàng quên cả hít thở, thậm chí nàng còn cảm thấy dường như mình đã say quá rồi, đến nỗi cảm thấy bản thân như trôi bồng bềnh trên không trung.

“Nha đầu ngốc, hô hấp a…” Nam tử hơi lùi lại, không dám mạnh mẽ xông lên, chàng sợ nếu hôn sâu hơn nữa, cô nương này sẽ nín thở đến ngất mất.

Tô Vân Oản lấy lại tinh thần, vội vàng hít vào một ngụm khí thật lớn, sau đó hung hăng trừng mắt với Hạ Hầu Lẫm, một cước vừa chuẩn vừa hiểm lập tức được tung ra.

“Ha ha ha ha, ta vừa rồi không chú ý mới bị muội đánh lén, muội cho là sẽ có lần thứ hai sao?” Hạ Hầu Lẫm vững vàng bắt lấy cái chân manh động của ai đó, giả vờ hít hà ba tấc kim liên của thiếu nữ: “Ừm ừm, Oản Oản đúng là rất thơm…”

Tô Vân Oản thẹn đỏ mặt, hai lỗ tai cũng ửng hồng: “Hạ Hầu Lẫm, huynh… huynh… huynh hạ lưu.” Nói xong nhào thẳng vào người Hạ Hầu Lẫm, cả thân hình đều đè trên người chàng. Thân thể hai người dán sát, từng đường cong thiếu nữ áp chặt lấy thân thể rắn rỏi của thiếu niên. Trong nháy mắt đầu óc Hạ Hầu Lẫm dường như xung huyết, không biết phải làm sao?? Cô nương này bị ngốc à? Không biết dáng người mình rất dụ hoặc sao? Vừa rồi khi nàng uống rượu, mảng áo trước ngực ướt đẫm lộ ra bầu ngực đầy đặn, như hai núi tuyết cao vυ"t. Hạ Hầu Lẫm không biết nên làm thế nào mới phải, nhuyễn ngọc ôn hương trong l*иg ngực thực sự chàng cũng không nỡ đẩy ra.

Hạ Hầu Lẫm kịch liệt đấu tranh tư tưởng: Đẩy? Không đẩy???

Nhưng mà còn chưa đợi chàng nghĩ thông, cô nương nào đó đã ngồi gọn trên đùi chàng, nghiêng đầu chuẩn bị cắn vào cổ chàng để trả đũa. Hạ Hầu Lẫm theo bản năng nghiêng người sang. Hầu kết của chàng đột nhiên rơi vào cái miệng nhỏ của Tô Vân Oản, cô nương cũng bất ngờ còn chưa kịp cắn, theo phản xạ liếʍ liếʍ thăm dò. Hạ hầu Lâm cảm thấy toàn thân như có luồng điện chạy qua, huyết dịch khắp người tập trung lại trên đùi.

“Cô nãi nãi, mau bò xuống đi.” Hạ Hầu Lẫm đỏ mặt, giãy dụa, thanh âm khàn khàn như đang kìm nén cái gì.

Tô Vân Oản nhìn Hạ Hầu Lẫm chật vật lại càng vui vẻ hơn. Nàng cảm thấy mình đang nắm thế thượng phong, không thể dễ dàng bỏ cuộc được. Vì vậy dứt khoát uốn éo trên đùi Hạ Hầu Lẫm thị uy: “Ta không xuống. Không xuống đấy. Ai bảo huynh cắn ta.”

Hạ Hầu Lẫm nhìn khuôn mặt đắc ý của nàng, dở khóc dở cười, cái tiểu cô nãi nãi này không biết mình đang làm gì hay sao? Đang chuẩn bị đẩy nàng ra, ai biết tiểu cô nương này dùng hai chân quấn chặt bắp đùi chàng.

Chàng khẽ động càng khiến cho chỗ nào đó thêm căng cứng, khó chịu.

"Hạ Hầu Lẫm huynh giấu hung khí gì trong quần a. Chọc vào người ta rồi. Cứng quá!" Ngữ khí nàng hồn nhiên, sau đó lại không quy củ làm loạn trên người chàng.

Hạ Hầu Lẫm nghe xong không khống chế nổi tâm tình nữa, chỉ muốn hung hăng bế thẳng kẻ châm lửa hồn nhiên này lên giường, ăn sạch nàng. Cho nàng biết thế nào là lễ độ.

Hai mắt chàng đỏ rực như thiêu: "Oản Oản đây là muội tự chuốc lấy!"

Nói xong bế tiểu cô nương không hiểu chuyện nào đó lên thẳng lầu hai.

Tô Vân Oản kinh hô lên một tiếng: "A, Hạ Hầu Lẫm huynh định làm gì!!!!"