Chương 1: Đoạn tuyệt quan hệ

Hiện giờ đang là mùa hè lúc ánh mặt trời chói chang nhất, chiếu lên người vô cùng nóng nực, nhất là Thịnh Hi Trạch còn mặt quần dài áo dài, càng nóng hơn, nhưng vẫn may cậu đã quen rồi, cảm thấy vẫn ổn.

Thịnh Hi Trạch cảm thấy ở nhà ăn cơm một mình, rất cô độc, liền tính toán tìm tiệm cơm ở gần đây, vừa đi được nửa đường, đột nhiên có hai người xông tới ngăn cản cậu, còn lớn tiếng hét lên: “Tiểu tử, mau đưa cho ba chút tiền.”

Thịnh Hi Trạch nghe người đàn ông nói như vậy nheo mắt lại, nghĩ đến người đàn ông này vào ngày đông lạnh giá, đã đuổi cậu ra khỏi cửa, liền lạnh giọng nói: “Dựa vào cái gì?”

Thịnh Nguyên nghe vậy quát lớn: “Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào chúng ta nuôi con 18 năm, sao nào được ba mẹ ruột nhận về, liền không nhận chúng ta nữa?”

Người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy vậy tiếp tục kêu khóc nói: “Con là cái tên nhãi ranh không có lương tâm, chúng ta ngày ngày đi làm công kiếm tiền, cho con đi học, không dễ gì mới nuôi con lớn, con thì hay rồi, được ba mẹ ruột đón về hưởng phúc, thì không nhận chúng ta nữa.”

“Con cái tên nhãi ranh vong ơn phụ nghĩa, mệnh tôi sao lại khổ như vậy.”

Người qua đường xung quanh nghe thấy lời nói của hai vợ chồng Thịnh Nguyên, nhíu mày, sau đó dừng lại, ánh mắt nhìn Thịnh Hi Trạch tràn đầy trán ghét, thực sự không nhịn được, liền nói: “Tiểu tử, làm người không thể quá vong ơn phụ nghĩa.”

Thịnh Hi Trạch cảm thấy bây giờ đeo khẩu trang đội mũ có toàn bộ võ trang, không có ai nhận ra cậu, cũng không ngại để người khác nhìn thấy thảm trạng của mình, sau đó xoắn tay áo của cậu lên, nói với hai người Dương Cúc: “Đây chính là cái hai người nói không dễ gì nuôi tôi lớn lên sao?”

“Từ nhỏ đã không đánh thì mắng, còn làm các loại việc nhà, còn phải đến công trường dọn gạnh nuôi người trong nhà, cho hai người phàm ăn tục uống ăn chơi đàm điếm?”

“Mặt đúng là dày, kiểu lời nói này mà còn không biết xấu hổ mà nói ra.”

Người qua đường vốn dĩ còn đang lòng đầy căm phẫn, nhưng nhìn thấy vết thương trên cánh tay Thịnh Hi Trạch, rất rõ ràng không phải là chuyện ngày một ngày hai, trên đó còn có vết bỏng do tàn thuốc, trong lòng bọn họ không khỏi run lên.

Thịnh Hi Trạch lạnh lùng nhìn những người qua đường nói: “Các người cái gì cũng không biết, thì đừng có nói linh tinh, nếu không tôi sẽ cho rằng đầu óc mấy người không được tốt.”

Người qua đường mới thuyết giáo với Thịnh Hi Trạch, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, là đầu óc tôi không tốt, thật sự rất xin lỗi.” Nói xong anh ta vẻ mặt áy náy mà rời đi.

Có điều trước khi rời đi, anh ta nhìn Dương Cúc, Thịnh Nguyên hai người này mà mắng: “Cặn bã, sâu mọt của xã hội, không xứng làm người, cái thứ đến heo chó cũng không bằng.” Nói xong còn đem tỏi vừa mới mua khi nãy ném lên mặt hai người bọn họ.

Những người qua đường khác cũng chán ghét nhìn hai người bọn họ, mắng chửi: “Ngu ngốc, hai người không biết xấu hổ.”

........

“Cặn bã, đồ khốn nạn. Sâu mọt của xã hội, chết đi cho rồi.”

Dương Cúc và Thịnh Nguyên thật không ngờ hôm nay xuất sư bất lợi, bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, thực sự không còn mặt mũi ở lại đây, vội vàng chạy đi.

Các ông các bà vừa mới mắng cậu cũng rời đi rồi, Thịnh Hi Trạch nhìn bóng lưng của bọn họ không khỏi thở dài một tiếng, nghĩ đến bản thân mình bị bôi đen các loại trong giới giải trí, cho dù giải thích thế nào cậu chưa từng làm những chuyện xấu xa đó, nhưng cũng không có ai tin tưởng.

Những người này không biết cậu là Thịnh Hi Trạch, nếu như biết được, chỉ sợ lại có thái độ khác rồi.

Lúc cậu đang suy nghĩ, đột nhiên có điện thoại gọi đến, sau đó nhấn nghe, liền nghe thấy giọng nói của mẹ ruột: “Hi Trạch, Tạ Thiên Lưu hẹn con đến tiệm cà phê sao con lại không đi?”

Thịnh Hi Trạch hé miệng, sau đó thở dài nói: “Không muốn đi.”

Nạp Lan Thư Tuyết nhíu mày nói: “Như vậy không được, bây giờ không giao lưu tình cảm nhiều một chút, sau này kết hôn thì phải làm sao.”

“Mẹ đây cũng là vì muốn tốt cho con, Tiểu Tạ nói thế nào cũng là người thừa kế tập đoàn Tạ thị, tương lai con gả qua đó, chắc chắn sẽ không cần lo cơm áo gạo tiền......”

“Mẹ cũng là vì tốt cho con.”

Thịnh Hi Trạch nghe Nạp Lan Thư Tuyết nói cảm thấy vô cùng bực bội, cậu một chút cũng không thích vị hôn phu mà cái nhà này sắp xếp cho cậu, bởi vì cậu cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn cậu rất kỳ lạ, giống như là muốn xuyên qua cậu nhìn người khác, làm cho cậu cảm thấy khó chịu.

Thịnh Hi Trạch không thích anh ta, không muốn ở cùng anh ta, nhưng Nạp Lan Thư Thuyết lúc nào cũng khuyên cậu, nói rồi nói lại rơi nước mắt, làm cho cậu không biết nên làm thế nào mới tốt, cậu khát vọng tình thân không muốn làm cho mẹ thất vọng, cho nên mới đồng ý tiếp xúc thử xem, sau đó Tạ Thiên Lưu không biết tại sao lại từ trong miệng bọn họ biến thành vị hôn phu của cậu.

Lúc cậu đang còn chìm trong ký ức, đột nhiên có một lực lớn từ phía sau đẩy tới, điện thoại trong tay Thịnh Hi Trạch trực tiếp bị đυ.ng bay đi, cả người cậu té lăn ra đất, đầu cũng đυ.ng vào tảng đá, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng, cậu ẩn ẩn nghe thấy thanh âm thất thố kinh hoàng của Dương Cúc, nhưng rất nhanh cậu cái gì cũng không biết gì nữa, hôn mê bất tỉnh.

Thịnh Hi Trạch mơ mơ hồ hồ cảm nhận được cậu được người ôm lên, cậu miễn cưỡng mở mắt, chỉ nhìn thấy một cái yết hầu gợi cảm, sau đó bởi vì quá rung lắc, đầu óc choáng váng lại ngất đi.

Sau đó Thịnh Hi Trạch cảm thấy cậu mơ một giấc mơ rất dài, giấc mơ này có mơ thế nào cũng mơ không xong.

Cậu mơ thấy mình là một sinh viên ngành máy tính, gian khổ học tập mới vất vả tốt nghiệp tiến sĩ, kết quả một vụ tai nạn xe cộ cướp đi tính mạng cậu, cậu cũng đầu thai đến thế giới này, bởi vì lúc nhỏ đầu bị đυ.ng phải đã quên mất chuyện này.

Sau khi ký ức khôi phục, cậu đột nhiên phát hiện thế giới này của cậu, tất cả những gì mà cậu trải qua thế mà lại trùng hợp với một cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc ở kiếp trước.

Trong sách cậu là pháo hôi ác độc, mà thiếu gia giả Hà Thanh Dương được hoán đổi với cậu mới là nhân vật chính trong sách.

Bởi vì đó kỵ Hà Thanh Dương được nuôi lớn là thiên nga cao cao tại thượng được người phủng trong lòng bàn tay, càng thêm đố kỵ cậu ta có nhiều người yêu thích, có được sự truy phủng của mọi người, làm ra một loại hành động hãm hại, nhưng đáng tiếc đều vị vạch trần.

Chuyện cậu cố ý bắt nạt Hà Thanh Dương cũng bị bại lộ, ở trong giới giải trí phải nói là người người muốn đánh, nhận được lượng lớn lưỡi dao, đầu người giả có máu giả, thư đe dọa v...v, cuối cùng bị ba mẹ đuổi ra khỏi cửa, gặp tai nạn xe cộ mà chết.

Chết rồi vẫn còn bị mắng là đáng đời, ai bảo cậu vì đố kỵ mà làm ra những chuyện ghê tởm với Hà Thanh Dương.

Nhưng chuyện căn bản không phải là như vậy, cậu không có đố kỵ đối phương, cũng không có bắt nạt đối phương.

Rõ ràng đều là Hà Thanh Dương cố ý hãm hại cậu, nhưng không có ai tin tưởng.

Thịnh Hi Trạch cảm thấy vô cùng khổ sở, thì ra trong sách cậu chỉ là một cái vai phụ nhỏ bé không đáng nói đến, mà thiếu gia giả Hà Thanh Dương là nhân vật chính của quyển sách này, cho nên được sủng ái, cho nên cậu cho dù là làm cái gì cũng không có ai tin tưởng.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nước mắt ấm nóng chảy dọc theo gương mặt Thịnh Hi Trạch, làm cho cậu lập tức tỉnh lại.

Thịnh Hi Trạch sau khi tỉnh lại, nhớ rõ ràng rạch mạch hết thảy giấc mơ này, nghĩ đến nội dung trong sách còn có chút mê man, không dám tin đây là thật, chuyện xuyên sách này quả thật là mức mức huyền huyễn, cậu cho rằng bản thân chỉ là mơ một giấc mơ vô cùng chân thật mà thôi.

Sau đó cậu nhìn bài trí trong phòng, có chút kỳ quái là ai đưa cậu đến bệnh viện?

Sẽ không phải là mẹ nghe thấy âm thanh mới đưa cậu đến bệnh viện chứ, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, cậu nhớ rõ trên cổ người ôm cậu có yết hầu, đương nhiên cũng có thể là mẹ tìm người đưa cậu đến bệnh viện, nhưng khả năng này rất nhỏ.

Trong lòng Thịnh Hi Trạch vẫn còn ôm một tia mong chờ.

Đúng lúc này có một y tá đẩy xe thuốc đi vào, Thịnh Hi Trạch vội vàng hỏi: “Chị y tá, xin hỏi chị có biết là ai đưa tôi vào bệnh viện không?”

Y tá nghe thấy Thịnh Hi Trạch nói như vậy nhớ lại một chút sau đó nói: “Tôi cũng không biết đối phương tên gì, có điều là một người đàn ông trẻ tuổi ôm cậu vào đây.”

Thịnh Hi Trạch có chút thất vọng, bất quá cậu muốn biết ân nhân cứu mạng của cậu là ai, vì thế lại hỏi: “Vậy chị y tá chị có nhớ đối phương dáng vẻ của đối phương không?”

Y tá nhớ lại một chút rồi nói: “Người còn rất cao, chắc tầm 1m9, chân rất dài, làn da rất trắng, tay cũng rất đẹp.”

“Chỉ là có chút kỳ lạ, mùa hè còn đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, cũng không cảm thấy nóng.”

Sau đó y tá nhìn thấy Thịnh Hi Trạch mặc quần áo áo dài, vội vàng chuyển chủ đề, cẩn thận nhớ kỹ lại nói: “Anh ta mặt quần thể thao màu đen, áo ngắn tay màu trắng, giá còn rất đắt, là kiểu dáng kinh điển của nhà VIV.”

“Đúng rồi, giọng nói của anh ta rất từ tính, nghe còn có điểm gợi cảm.”

“Nói thế nào mà cảm giác có rất giống ảnh đế Đường, có điều không có thể là anh ấy, anh ấy hình như đang quay phim.”

Nói xong y tá cười cười, sau đó tháo bình truyền của Thịnh Hi Trạch xuống, nói: “Vết thương của cậu không có gì đáng ngại, tiền cũng đã nộp rồi, cậu có thể lựa chọn ở đây một đêm, hoặc là bây giờ có thể trực tiếp về nhà.”

Thịnh Hi Trạch vội vàng hỏi: “Bệnh viện có lấy phương thức liên lạc của đối phương không?”

Y tá lắc đầu nói: “Không có.” Sau đó y tá đi mất, Thịnh Hi Trạch thở dài nghĩ đợi ra khỏi bệnh viện rồi nghĩ cách tìm được đối phương.

Thịnh Hi Trạch dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một chút, cảm thấy đầu vẫn còn hơi đau, cậu nghỉ ngơi một lúc điện thoại đột nhiên vang lên, cầm điện thoại lên vừa nhìn đã thấy thế mà là điện thoại của ba, cậu nhấn nghe đã nghe thấy đối phương quát lên: “Thịnh Hi Trạch con cánh cứng rồi đúng không, dám cúp điện thoại của mẹ con?”

“Nói con đi bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Tạ, thì đi đi, đừng có ngày ngày kiếm chuyện.”

Thịnh Hi Trạch nghe thấy lời đối phương nói, cảm thấy cậu quả nhiên không nên cầu cái gọi là tình thương của cha, nghĩ đến đây liền nhàn nhạt nói: “Không đi được, nằm viện rồi, muốn đi thì ba đi.”

Hà Xuyên Bách nghe vậy tức đến hộc máu nói: “Ba không cần biết con ở đâu? Con cho dù là què rồi, cũng phải đi gặp Tiểu Tạ.”

Thịnh Hi Trạch nghe lời này của Hà Xuyên Bách, đột nhiên nhớ đến nội dung trong sách, sau khi cậu được người tốt đưa vào bệnh viện, Hà Xuyên Bách gọi điện thoại đến nói cậu đi gặp Tạ Thiên Lưu, cũng nói những lời như vừa rồi, cho dù què cũng phải đi.

Trong sách còn nói cậu bị như vậy là gieo gió gặp bão, là cậu đáng đời, suy nghĩ của Thịnh Hi Trạch bay rất ra, cậu cảm thấy vai phụ như cậu không nên chấp nhất với vai chính, nhưng cậu mới là con ruột của Hà Xuyên Bách mà.

Cũng đúng, cậu chỉ là một vai phụ khiến người ta chán ghét, không được người thích cũng là bình thường, dù sao cậu cũng không thích bọn họ, một khi đã như vậy không bằng đoạn tuyệt quan hệ cha con, còn về hôn ước với Tạ Thiên Lưu, ai thích thì người đó gả, cậu không gả.

Cậu tại sao lại vì sự mong đợi những người không liên quan, gả cho một người cậu không thích, vì cái gọi là lợi ích gia tộc, có liên quan gì đến cậu sao?

Nghe thanh âm hùng hùng hổ hổ từ trong điện thoại truyền ra, cậu cuối cùng cũng tỉnh ngộ, không còn cố chấp với tình thân nữa, người khác không thích cậu, nhưng bản thân cậu không thể không yêu bản thân, kịp thời ngăn chặn những tổn hại.

Nghĩ thông suốt xong Thịnh Hi Trạch nhàn nhạt mở miệng nói: “Hà Xuyên Bách tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ngài.”

Hà Xuyên Bách nghe Thịnh Hi Trạch nói như vậy liền sửng sốt, cho rằng là mình nghe nhầm, vì thế liền nói: “Con vừa mới nói cái gì, ba không nghe rõ.”

Thịnh Hi Trạch trầm mặc một chút xong nghĩ đến những trào phúng bao năm qua của ông ta với cậu, vì thế dùng ngữ khí trào phúng nói: “Vốn dĩ tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, nhưng nghĩ đến ngài cũng lớn tuổi rồi, có thể là tai có chút vấn đề, không được tốt lắm, cho nên tôi sẽ lặp lại lần nữa cho ngài nghe.”

“Hà Xuyên Bách, tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngài và Nạp Lan Thư Tuyết.”

Hà Xuyên Bách nghe Thịnh Hi Trạch cứ một tiếng ngài mà gọi, nghe ra thì rất có lễ phép, kết quả lại trào phúng ông ta già, tai không được tốt, ông ta tức giận lập tức đen mặt, vì thế không nhịn được nói: “Con muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta?”

“Thịnh Hi Trạch con có phải là cánh cứng rồi, muốn bay rồi phải không? Ba xem con rời khỏi ba thì bay thế nào? Có thể bay đi làm được cái gì?”

“Đừng để có ngày nào đó đói chết ở bên ngoài.”

Thịnh Hi Trạch nhàn nhạt nói: “Chuyện đó thì không phiền ngài nhọc lòng.”

“Có thời gian còn không bằng nhọc lòng cho bản thân ông đi.”

Nói xong không cho Hà Xuyên Bách thời gian phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại, sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hi Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ không khỏi nhớ đến những nội dung khác trong sách, bên trong còn nhắc đến vị hôn phu của cậu sở dĩ chủ động liên hôn với cậu, là bởi vì cậu và bạch nguyệt quang Đường Thời Dư của anh ta có nét giống nhau.

Mà Đường Thời Dư không chỉ là ảnh đế, còn có bối cảnh cường đại, công ty game lớn nhất thế giới chính là của nhà bọn họ, công ty giải trí Đường thị ở trong giới giải trí cũng rất có sức ảnh hưởng, trừ cái này ra nhà họ Đường còn có nhân mạnh rộng lớn trong giới trang sức, trang phục, rất cường đại, mà đối phương lại là một tên thẳng nam, anh ta không dám chọc đến, chỉ có thể tìm cậu làm thế thân.

Sau đó Tạ Thiên Lưu thế mà trời xui đất khiến mà thích Hà Thanh Dương, chuyện này làm cho Thịnh Hi Trạch cảm thấy có chút nực cười.

Thịnh Hi Trạch rơi vào hồi ức, hoàn toàn không biết Hà Xuyên Bách lại gọi điện đến cho cậu, cũng không có nghe điện thoại của Hà Xuyên Bách gọi đến, làm cho đối phương tức giận đến mức chửi ầm lên ở trong nhà.

“Tên nhãi ranh này làm phản rồi.”

Nạp Lan Thư Tuyết nhìn Hà Xuyên Bách tức đến mặt đỏ bừng, vỗ vỗ tay ông ta nói: “Chồng, anh đừng tức giận, Thịnh Hi Trạch chắc chắn sẽ không thể đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, nó ở trong ngôi nhà đó ăn trấu nuốt rau, sao có thể nỡ bỏ được những ngày sống thoải mái hiện tại?”

“Có lẽ là nó nghe thấy anh nói cái gì mà chân què cũng phải đi gặp Tiểu Tạ, có chút tức giận nhất thời, đợi đến tối nó sẽ nghĩ thông, sẽ về nói xin lỗi anh.”

Hà Xuyên Bách nghe lời vợ nói, cảm thấy rất có đạo lý, loại người đến từ nông thôn như Thịnh Hi Trạch, sao có thể từ bỏ cuộc sông giàu có hiện tại, nghĩ đến đây ông ta đi tới ngồi xuống sô pha phòng khách, đợi Thịnh Hi Trạch về sẽ lập tức nói xin lỗi với ông ta.