Chương 1: Cố hương

Hè năm mười bốn tuổi, ba mẹ lần đầu tiên đưa Lục Thần về Giang Nam – quê hương của mẹ. Từ khi anh chào đời thì chưa gặp người thân của mẹ bao giờ. Anh nghe mẹ nói là vì lúc trước cãi nhau nên đã đoạn tuyệt quan hệ với bà ngoại và thân thích bên ngoại. Lần này trở về là vì cậu cả liên lạc bảo bà ngoại bị bệnh nặng sợ không qua khỏi nên hy vọng mẹ anh dẫn chồng và con về cho bà gặp mặt.

Bà Lục nghĩ dù sao đó cũng là mẹ mình, có thù hằn gì thì cũng không đến nỗi bà ấy sắp chết cũng không đến gặp. Thế là nhân lúc hè, Lục Thần được nghỉ thì cả nhà chuẩn bị về Giang Nam. Chuyến đi này vừa để thăm bà ngoại vừa tiện thể cho Lục Thần đi chơi giải khuây trước khi lên cao trung.

Khi cả nhà anh từ Bắc Kinh về đến Giang Nam đã sắp đến giờ ăn tối. Sau khi sắp xếp chỗ ở và tắm rửa tại nhà bà ngoại thì cả nhà ba người ra ngoài sân. Tại đây mọi người đã tập chung đông đủ. Anh chị em, con cháu ngồi đầy cả ba bàn.

Cậu cả đứng lên chào đón: “Nào cả nhà cô út mau đến đây ngồi nào. Mọi người lâu rồi mới gặp. Đây là lần đầu tiên mọi người gặp được em rể và cháu trai đấy.”

Vì để thuận tiện đi chơi mà gia đình họ lái xe hơn một ngày trời mới đến. Hôm nay ba Lục Thần là ông Lục Quân Kỳ đã lái một chiếc Maybach chở gia đình đến đây. Khi đến thị trấn nhỏ vùng Giang Nam này không khỏi khiến mọi người trong trấn nhỏ này tập trung lại nhìn.

Cậu mợ, dì dượng thấy gia đình anh giàu có như vậy không khỏi sum xoe nịnh nọt, cười vui vẻ tiếp đón họ.

Nếu mẹ không kể chuyện lúc trước họ đối xử tệ bạc với bà như nào thì anh còn tưởng đây là một gia đình anh chị em thương yêu nhau nhưng hoá ra cũng chỉ là tiền tài quyết định cách đối đãi thôi, nghĩ đến đây anh không khỏi nhếch khoé môi cười mỉa.

Lục Thần trầm mặc ngồi ăn, vừa ăn vừa nghe họ nịnh bợ, mừng rỡ khi nhận quà cáp mà ba mẹ anh đưa cho. Anh không nói chuyện mà cố gắng ăn hết bửa cơm đầy giả tạo này.

Sau ba ngày tiếp đón, đi chào hỏi đám thân thích thì ngày hôm sau ba mẹ dẫn anh đến nhà một dì mà lúc trước là bạn thân từ nhỏ của mẹ.

Mẹ dẫn anh đến một căn nhà cấp bốn nhìn rất cũ kỹ, trong khoảng sân rộng có một người phụ nữ và một bé gái đang ngồi nhặt rau. Bên cạnh là một bé trai đang cầm que kem ăn ngon lành.

Khi bước vào, người phụ nữ tiến lên quan sát mẹ anh một lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu là tiểu Yên đúng không? Lâu rồi mới gặp, bây giờ cậu thật xinh đẹp.”

Bà ta đã nghe hàng xóm nói bà trở về, hôm nay cuối cùng cũng được gặp. Bà ta không khỏi ghen tỵ trước vẻ đẹp và khí chất sang trọng của bà Triệu Tử Yên. Khi còn trẻ bà ta và mẹ Lục Thần đều là hoa khôi của nơi đây nhưng số phận thật khác biệt. Triệu Tử Yên cãi nhau với gia đình đi biệt xứ cuối cùng lại cưới được một người đàn ông giàu có, ngày càng xinh đẹp, khí chất sang trọng cao quý, còn bà thì lại lấy một người nông dân tầm thường, cuộc sống khổ cực. Hai người cùng tuổi nhưng nhìn bà như lớn hơn Triệu Tử Yên chục tuổi.

“Ừm, lâu rồi mới gặp tiểu Mẫn. Cậu vẫn khoẻ chứ?... Giới thiệu với cậu đây là chồng mình Lục Quân Kỳ, còn đây là con trai của mình Lục Thần.”

Lục Thần lễ phép chào bà. Bà ta không khỏi nhìn anh nhiều hơn một chút, cậu bé này lớn lên thật đẹp trai, khí chất cao quý, nhìn đã biết là một cậu bé thông minh. Bà ta không khỏi hy vọng con trai mình sau này tài giỏi, giàu có để bà được nở mày nở mặt.

Bà không khỏi khen ngợi: “Thật là một cậu bé lễ phép, còn đẹp trai như vậy. Nào giới thiệu với cậu đây là con gái mình Diệp Khả, còn đây là con trai mình Diệp Phàm.”

Diệp Khả xấu hổ, ngại ngùng cất lời chào. Bà Lục chăm chú quan sát cô bé, mặc dù khuôn mặt cô bé hơi lắm lem nhưng vẫn nhìn ra được là một cô bé đáng yêu, mắt to tròn như viên bi, lông mi dài cong vυ"t, mũi cao nhỏ nhắn, môi đỏ chúm chím, mái tóc đen dày nhưng có vẻ không được gội sạch thường xuyên nên nhìn hơi sơ, thân hình gầy gò, làn da hơi ngăm. Bà lại nhìn sang bé trai bên cạnh, cũng là một cậu bé đáng yêu, xem ra cả hai đều được di truyền những nét đẹp từ cha mẹ. Cậu bé trong tròn trịa có thể xem là hơi béo, làn da trắng bóc, khuôn mặt sạch sẽ ngoại trừ cái miệng đang lắm lem vì ăn kem thì có thể nhận ra cậu được chăm sóc rất kỹ. Nhìn sơ qua bà cũng đã biết tình trạng của gia đình. Bà không ngờ cô bạn thân của mình ngày xưa thế mà vẫn giữ phong tục trọng nam khinh nữ như đại đa số người dân ở đây.

Bà Lục đưa quà cho bà ấy, mỉm cười hỏi: “Hai đứa bé này bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tiểu Khả mười tuổi, tháng mười tới là con bé được mười một tuổi rồi, còn tiểu Phàm tám tuổi.”

“Vậy là tiểu Khả nhỏ hơn anh trai bốn tuổi rồi. Vài ngày nữa là thằng bé được mười lăm tuổi rồi. Dì có mang một ít kẹo đến nè cháu ăn thử xem ngon không?”

Cô bé rụt rè quay sang nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu mới chậm rãi tiến đến lấy, cất tiếng nói ngọt ngào: “Con cảm ơn dì ạ.”

Trước ánh mắt mong đợi của bà Lục, cô mở viên chocolate nhập khẩu cho vào miệng. Viên chocolate từ từ tan trong miệng, cô bé mỉm cười ngọt ngào gật đầu trước lời hỏi của bà Lục. Bà Lục nhìn cô bé khi cười có hai lúm đồng tiền dễ thương không khỏi muốn ôm cô về nhà. Bà rất thích con gái nhưng đáng tiếc do thể chất của bà mà không thể có đứa con thứ hai. Đây là tiếc nuối của bà, hôm nay được gặp Diệp Khả lại đánh thức ước muốn này của bà. Bà mỉm cười dịu dàng xoa khuôn mặt của cô bé. Cô bé có thể là do thiếu dinh dưỡng nên hai bầu má không có nhiều thịt như em trai của cô. Nhìn cô bé bà không khỏi xót thương.

Không lâu sau ba Diệp Khả đi ruộng cũng trở về, bà Lục có thể nhìn ra ông ấy lúc trẻ cũng là một người đẹp trai nhưng do làm việc vất vả dưới nắng nên nhìn ông ấy già trước tuổi.

Cũng đã sắp đến giờ ăn trưa nên họ mời gia đình bà Lục ở lại ăn cơm. Bà cũng muốn ở thêm với Diệp Khả nên cũng không từ chối.