Chương 1

[Bệnh nhân số 16 Khoa tiết niệu vui lòng đến phòng khám số 3.]

[Bệnh nhân số 16 Khoa tiết niệu vui lòng đến phòng khám số 3.]

Âm thanh thông báo đã nhắc đến hai lần, nhưng vẫn chưa có ai phản hồi. Y tá trong quầy đứng dậy, vừa nhìn xung quanh vừa hét lên: "Số 16 ở đâu?"

Tô Hạnh Xuyên đang nói chuyện điện thoại với khách hàng bỗng giật mình, số 16... không phải là mình sao?

Anh nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, cúp máy rồi giơ tay báo với y tá.

Anh mỉm cười xin lỗi, rồi nhanh chóng bước đến hành lang phòng khám.

"Phòng thứ hai bên trái." Y tá nhắc nhở anh.

Anh ấy cao lớn và lướt qua như một cơn gió.

Những người đang chờ khám khác không hẹn mà cùng nhìn theo anh. Một người đàn ông cười nói với vợ mình đang ngồi bên cạnh: "Em cứ bảo đẹp trai đẹp trai, đấy, người đẹp trai không phải cũng đến khoa nam gặp bác sĩ sao?”

Vợ anh ta khịt mũi: "Thì ít ra cũng gỡ được phần nào.”

Tô Hạnh Xuyên tìm đến phòng khám số 3.

Gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói trẻ "Mời vào".

Tô Hạnh Xuyên đứng khựng lại.

Trí nhớ bỗng lóe lên tên của bác sĩ.

--- Lý Huyền.

Khi đăng ký khám, anh đã sững sờ, nhưng vì tính cấp bách cộng với những cuộc gọi liên tục từ công việc, anh không kịp tra tên bác sĩ trên website của bệnh viện.

Không thể nào... không thể có chuyện đó.

Mặc dù người ấy thật sự học ngành y.

Tô Hạnh Xuyên lướt qua dòng suy nghĩ trong nháy mắt, rồi bị kéo về thực tại. Anh đẩy cửa bước vào.

Phòng khám không lớn, thoang thoảng mùi nước khử trùng, cửa sổ sạch sẽ. Bên phải phòng là một khoang khám nhỏ được ngăn cách bởi một tấm bình phong di động màu xanh, bên trái là bàn làm việc của bác sĩ.

Từ góc nhìn của Tô Hạnh Xuyên, anh không thể nhìn rõ gương mặt và thân hình của bác sĩ vì bị máy tính che khuất. Nhưng anh có linh cảm không lành.

Anh bước vào và đóng cửa lại.

Bác sĩ hỏi: "Số 16 phải không? Tên là gì?"

Giọng nói như một luồng điện chạy thẳng vào tai Tô Hạnh Xuyên, xuyên đến tận tim anh.

Anh đứng chết trân tại chỗ.

Bác sĩ lại hỏi: "Tên là gì?"

Giọng điệu có chút bực bội.

Tô Hạnh Xuyên bước thêm một bước, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong giấc mơ của anh. Khuôn mặt ấy vẫn thanh tú và lạnh lùng. Xinh đẹp và ngon.

Đôi mắt trong veo và đen láy của cậu ấy giống như ánh nắng mùa đông lạnh lẽo, cũng như bức tranh thủy mặc, dù màu sắc ít ỏi nhưng vẫn lay động lòng người.

So với 7 năm trước, cậu ấy không thay đổi nhiều, kiểu tóc cũng vẫn vậy, mái che khuất trán, trông như ở độ tuổi hai mươi.

Lý Huyền ngẩng đầu lên, ánh mắt họ chạm nhau.

Cả hai người im lặng vài giây.

Hiển nhiên Lý Huyền cũng nhận ra anh.

Tô Hạnh Xuyên: "..."

Anh không thể nào tưởng tượng được rằng cuộc hội ngộ mà anh từng nhiều lần mơ tưởng lại diễn ra trong một hoàn cảnh như thế này, trong phòng khám của một bệnh viện nam khoa, anh cầm một chồng phiếu xét nghiệm, gặp lại Lý Huyền trong chiếc áo blouse trắng.

Điểm chính là bệnh viện nam khoa.

Ánh mắt giao nhau rồi lại nhanh chóng rời đi.

Tô Hạnh Xuyên ho nhẹ một tiếng, chủ động nói: "Đã lâu không gặp."

Lý Huyền hạ mắt nhìn màn hình, click chuột.

Cậu ấy không đáp lại lời chào của Tô Hạnh Xuyên.

Vẫn luôn nhỏ nhen như thế, Tô Hạnh Xuyên nghĩ.

Tô Hạnh Xuyên giả vờ bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục chào hỏi: "Sao cậu lại làm việc ở đây? Không định đi Thượng Hải sao?"

Lý Huyền vẫn im lặng, chỉ hỏi: "Không thoải mái chỗ nào?"

"..." Tô Hạnh Xuyên đã dự liệu trước.

7 năm trôi qua, vẫn là một cậu nhóc câm.

Tô Hạnh Xuyên ngoan ngoãn lấy ra kết quả xét nghiệm và siêu âm, rồi ngượng ngùng nói về tình trạng của mình: "Cái đó, hôm trước tôi có đến, một bác sĩ họ Chu đưa cho tôi một danh sách và bảo tôi làm ba xét nghiệm này, hôm nay tôi mới nhận được kết quả."

Anh ấy ấp úng nói.

Lý Huyền gật đầu hiểu ý, chỉ vào khẩu hiệu trên tường.

Tô Hạnh Xuyên nhìn theo.

--- “Nam”, nỗi niềm khó nói, xoá bỏ toàn bộ.

--- Chuyên khoa nam khoa, mang "hạnh phúc" đến sinh hoạt.

"..."

Mặt Tô Hạnh Xuyên đen như đít nồi, lạnh lùng giải thích: "Không phải vấn đề đó, chỉ là sỏi thôi."

Lý Huyền nhận lấy báo cáo.

Từ tháng trước, Tô Hạnh Xuyên đã cảm thấy bên dưới hơi đau, công việc căng thẳng cộng với hoạt động hằng ngày khiến bệnh tình trở nên trầm trọng. Mấy ngày gần đây vì quá đau không chịu nổi, cho nên anh phải tìm bác sĩ.

Nghe nói bệnh viện nam khoa Hoa Diệp là tốt nhất, anh tranh thủ đăng ký số tiết niệu qua điện thoại, không ngờ số bác sĩ chuyên khoa luôn bận, số thường cũng bận. May mắn là anh xong việc sớm, cho nên kịp lấy số cuối cùng ngay trước giờ tan tầm.

Không ngờ lại tình cờ gặp bạn trai cũ.

Lý Huyền cầm hình chụp CT quan sát kỹ lưỡng, hỏi: "Từ lúc cảm thấy đau đến giờ, khoảng bao lâu rồi?"

"Hơn nửa tháng."

"Đã từng bị thế này chưa?"

"Chưa."

"Có hai khả năng, viêm túi tinh hoặc tắc ống dẫn tinh," Lý Huyền bất chợt liếc nhìn Tô Hạnh Xuyên, hỏi: "Quan hệ tìиɧ ɖu͙© thường xuyên không?"

Tô Hạnh Xuyên sững sờ, sau đó lấy lại bình tĩnh và vội vàng đáp: "Không thường xuyên, ý tôi là, rất hiếm…"

Thực ra là không có, nhưng anh không muốn thừa nhận.

Lúc trước là Lý Huyền đá anh.

Đến nay anh vẫn còn oán hận.

Tuyệt đối không thể để Lý Huyền biết suốt những năm qua anh sống độc thân, càng không thể để Lý Huyền biết, những năm qua anh tự giải quyết bằng cách nghĩ về "cậu nhóc câm" mềm mại ngày xưa.

Nghe Tô Hạnh Xuyên nói "rất ít", bàn tay Lý Huyền đang gõ phím đột nhiên dừng lại một chút, mất vài giây sau mới tiếp tục.